Căn nhà trúc này vốn hơi xa thôn nên thường ngày không có ai đến gần, Diệp Tử Phàm và Mạch Tử hai người ở nơi này rất thanh tịnh. Cách đôi ba ngày thì Tiêu Thành Vũ lại phái người mang đến một ít nguyên liệu nấu ăn cùng vật dụng hằn ngày. Mới đầu Mạch Tử xuống bếp nấu đồ ăn nhưng Diệp Tử Phàm thấy thân thể Mạch Tử như vậy rất bất tiện, càng không đành lòng để Mạch Tử mệt nhọc. Chính vì thế, xuống bếp nấu cơm, giặt quần áo vệ sinh cùng mấy việc vặt vãnh Diệp Tử Phàm liền ôm hết toàn bộ. Mạch Tử ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ, không biết là do mùa xuân khiến người ta dễ buồn ngủ hay là vì mang thai, nói tóm lại là mỗi ngày đều lười biếng không muốn nhúc nhích.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, dáng người thon gầy của Mạch Tử dần dần trở nên càng thêm nở nang.
Khi Mạch Tử đang uống thuốc dưỡng thai thì nhờ có máu của Diệp Tử Phàm làm thuốc dẫn mà tạm thời khống chế được cổ độc trong cơ thể. Chỉ cần đợi đứa bé chào đời thì sẽ dùng cổ trùng trong cơ thể của Diệp Tử Phàm để loại trừ hoàn toàn cổ độc trong cơ thể của Mạch Tử.
Sau khi bệnh tình của Mạch Tử ổn định, sợ thuốc không tốt cho thai nhi, được Tiêu Thành Vũ đồng ý thì không dùng thuốc nữa.
Cứ cách nửa tháng Tiêu Thành Vũ lại ra sau núi bắt mạch cho Mạch Tử. Ngày hôm nay lại đến hạn bắt mạch, Tiêu Thành Vũ đến nơi thì thấy Mạch Tử hai má đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124276/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.