Ngồi trong xe, Mạch Tử khẽ đưa tay xoa bụng, trong lòng thì cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Quả nhiên cổ trùng vẫn còn ở trong cơ thể, ngay cả công cụ chữa bệnh tiên tiến nhất chỉ có thể ngẫu nhiên bắt được một chút hình ảnh.
Diệp Tử Phàm nhìn thấy sắc mặt ưu tư của Mạch Tử, vỗ nhẹ tay cậu an ủi: “Thân thể em chỉ hơi suy nhược, cố gắng điều dưỡng là ổn thôi, em đừng lo lắng quá.”
Mạch Tử gật đầu, cố gắng áp chế nỗi lo lắng trong lòng, nỗ lực mỉm cười: “Hôm nay cám ơn anh.”
“Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì!”
Thấy Diệp Tử Phàm nhìn mình chằm chằm khiến cho Mạch Tử hơi ngượng ngùng, quay mặt đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Diệp Tử Phàm không buồn che giấu mà nhìn ngắm Mạch Tử, nhìn vệt đỏ từ trên hai gò má cậu dần dần lan rộng ra đến tận mang tai.
Thật con mẹ nó đáng yêu, nếu có thể ôm vào trong lòng xoa xoa nắn nắn, hôn nhẹ mấy cái thì càng tốt!
Trong đầu Diệp Tử Phàm không ngừng bay lượn vô số hình ảnh hương diễm.
Mạch Tử bị nhìn đến mức không thể chịu nổi, quay đầu lại thì thấy gương mặt vừa say mê vừa rất đáng khinh của Diệp Tử Phàm, triệt để khiến cho Mạch Tử xù lông.
“Anh nhìn đủ chưa?!”
Diệp Tử Phàm thuận thế tóm lấy tay Mạch Tử vuốt ve: “Chưa đủ!” ngữ khí vừa vô lại vừa mang theo đầy vẻ ủy khuất.
“Sao em lại cứ hay ngượng ngùng như vậy, đâu phải chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124194/chuong-72.html