Ngọn lửa dần tắt, đa số mọi người đều say không nhẹ.
Khi say, Đoạn Khâm như một đứa trẻ, nhất quyết phải lôi kéo tay Thẩm Vi Tửu mới chịu trở về, Dan giúp Đoạn Khâm lên tầng, nhưng ánh mắt Đoạn Khâm vẫn dính trên người Thẩm Vi Tửu.
Vẻ xinh đẹp trên gương mặt Thẩm Vi Tửu vẫn chưa hết, trông cô như một cô gái mới biết yêu, chỉ cần người mình thích liếc mắt nhìn là mặt đỏ tới tận mang tai, thấy Đoạn Khâm lên tầng, cô vừa định quay người rời đi, chợt nghe thấy trên tầng truyền đến tiếng gọi mang theo hơi men: “A Tửu.”
Bước chân Thẩm Vi Tửu dừng lại, sau đó xoay người chạy lên tầng, cầu thang chật hẹp như xuyên thẳng qua mười năm, cô đang chạy trên con đường đầy ánh mặt trời nóng bực, trên đỉnh đầu có mấy đám mây trắng bay qua, cô nhào thẳng vào ngực anh.
Dan thấy Thẩm Vi Tửu đến, bèn lui ra ngoài.
Trong phòng thắp một ngọn đèn nhỏ mông lung, Đoạn Khâm ngồi trên xe lăn, trong hô hấp mang theo hơi men, như nhuộm mùi rượu khắp cả căn phòng, ánh mắt sắc bén của anh hôm nay đã trở nên mờ mịt, không chút che dấu mà nhìn thẳng vào Thẩm Vi Tửu. Nếu Đoạn Khâm tỉnh táo, nhìn thấy ánh mắt của mình thì anh sẽ biết tình cảm mà bản thân vẫn luôn che dấu đã bị lộ ra ngoài từ lâu.
Thẩm Vi Tửu chậm rãi tới gần Đoạn Khâm: “Vừa nãy anh gọi ai?”
Thấy cô đến gần, ánh mắt Đoạn Khâm dần trở nên sâu thẳm, anh duỗi hai tay về phía Thẩm Vi Tửu: “A Tửu.”
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-doc-nhat/93778/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.