Chờ đợi một người là cảm giác thế nào nhỉ ? Chính là ngày đêm nhớ nhung, mong ngóng. Hy vọng người kia cũng sẽ nhớ đến mình, hy vọng rằng vào một thời gian gần. Bọn họ sẽ tìm gặp lại nhau.
Chẳng ai khi yêu mà không chờ đợi, Tử Hoàng cũng vậy. Mặc dù cậu chỉ là một đứa nhóc còn chưa trải sự đời, nhưng tình yêu là gì. Làm sao mà cậu không hiểu rõ chứ.
Yêu một người lớn tuổi hơn chính là sự cấm cản, là vấp phải những ý kiến trái chiều. Nhưng nó cũng là một niềm hào đối với cậu.
Cậu chờ đợi Dương Thanh hết ngày này sang ngày khác. Chờ anh khiến cậu trưởng thành hơn, ngày ngày đều như vậy. Góc cửa số vẫn có bóng dáng của một cậu nhóc nét mặt thanh tú ngồi đấy? Cậu đang chờ đợi ai? Chờ đợi điều gì? Có lẽ chính cậu là người hiểu rõ nhất.
Hôm nay cũng vậy, cậu ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ngắm về phía bầu trời rộng lớn. Bỗng... Một cuộc gọi đến, là số lạ.
Tử Hoàng nhìn chăm chăm vào nó, mãi một lúc sau mới bắt máy.
" Xin chào, cháu là Tử Hoàng "
Âm thanh trầm thấp của đầu dây bên kia vang lên.
" Nhóc con, em còn nhớ tôi không ?"
Cái giọng nói này đánh chết cậu cũng nhận ra. Tử Hoàng vội trả lời.
" Thanh...là chú, là chú có phải không?"
Dương Thanh không có trả lời câu hỏi của cậu. Chỉ nhẹ cười qua điện thoại rồi nói.
" Bảo bối, xuống trước cửa nhà em đi. Tôi muốn ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-den-hu/3442566/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.