Ngày thứ hai mươi qua đi, Tử Hoàng vẫn tự nhốt mình ở trong thẫn thẫn thờ thờ, ngay cả cơm ăn vào miệng cũng không nuốt trôi. Cũng có khi bà Hoa vừa bước vào phòng, cậu liền bắt lấy tay mẹ mình hỏi.
- Mẹ... Rốt cuộc là chú Thanh đã đi đâu ? Tại sao không thấy chú ấy vậy ? Mẹ và bác Vân đã nói gì? Mẹ... Dương Thanh không có lỗi, lỗi là do con, là do con không nghe lời chú ấy, học xấu đi theo bạn bè uống rượu... Mọi chuyện đều là do con hết. Mọi người đừng ép chú ấy nữa, Tử Hoàng biết sai rồi. Con nhớ chú ấy lắm!!!
Hoa Hoa nhìn đứa con trai nhỏ luôn vô tư vô lo, bây giờ lại vì người mà buồn rầu. Trong lòng cũng xót xa vô cùng, nhẹ xoa đầu con trai mình. Bà ôn nhu đáp lại.
- Nếu Dương Thanh thật sự thương con thì cậu ta sẽ quay về, lúc đó mẹ sẽ không ngăn cản chuyện hai đứa nữa. Nhưng nếu cậu ta không trở lại, thì mẹ nghĩ con nên từ bỏ đi.
Mà cũng kể từ ngày Dương Thanh nhắn cho cậu một cái tin đến bây giờ, cũng từng chưa thấy anh có thêm động tĩnh gì. Cho nên tâm tình của cậu càng ngày càng xuống dốc, có khi vì quá tủi thân mà vừa nhìn tin nhắn vừa khóc.
------**-------
Sang đến ngày hôm sau, Khang Mạnh Nghiêm cùng Hoắc Đông liền trực tiếp đến nhà hỏi thăm Tử Hoàng. Lúc bước vào phòng, nhìn cậu nằm chán nản trên giường, Khang Mạnh Nghiêm liền đút hai tay vào túi quần, khuôn mặt vẫn lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-den-hu/3442565/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.