Chương trước
Chương sau
Buổi sáng ngày hôm sau vừa bắt đầu, những tia nắng từ cửa số len lỏi chiếu đến giường ngủ của hai người.... Tử Hoàng vì bị thứ ánh sáng này làm cho khó chịu khẽ động đậy mi mắt.

- A... Đầu đau quá~~

Cơn đau đầu từ ly rượu tối hôm qua làm cho đầu cậu đau như búa bổ.... Cả đầu óc cứ quay cuồng, kèm với cảm giác buồn nôn, chóng mặt vô cùng.

- Ha.... Thật khó chịu... Ui cha... Đau quá.

Tử Hoàng vừa mở mắt liền muốn vươn mình duỗi người một chút, nhưng cảm giác đau đớn dưới hạ thân khiến cậu đau đến trợn cả mắt. Không những thế, cảm nhận được trong hậu huyệt có sự nhớp nháp đến khó chịu khiến cậu cuồng loạn hơn. Vội vã lật chăn lên nhìn vào bên trong.

Hoàn toàn không mặc quần áo.... Còn có chân người ở bên cạnh

Tử Hoàng hai mắt trợn lớn, kí ức ngày hôm qua như thác nước ùa về khiến khuôn mặt cậu đơ như tượng đá không thể nói gì. Mà Phác Dương Thanh đã tỉnh dậy từ sáng sớm, nhìn hàng động của Tử Hoàng bên cạnh liền đặt cuốn sách xuống, đưa tay đến đặt lên trán hỏi thăm.
- Nếu còn đau đầu, tôi xuống nấu cho em một chút canh giải rượu.

Tử Hoàng vẫn còn đang trong trạng thái chết sững, cho nên những gì anh nói, cậu đều bỏ ngoài tai cả. Đại não bắt đầu kéo trí nhớ về.

- Là... Hôm qua cậu đã tỏ tình với hắn... Là hôm qua hắn đã tát cậu hai cái, cũng là cậu học xấu đi uống rượu... Và cuối cùng là lên giường, như vậy có phải là quá nhiều bất ngờ hay không ? Trái tim bé nhỏ này làm sao chịu nổi đây ?

Phác Dương Thanh thấy cậu cứ sững sững sờ sờ như vậy, liền tiến lại gần ôm Tử Hoàng vào lòng, ôn nhu hỏi.

- Sao không trả lời tôi, có phải là bị dọa cho đến ngu người rồi hay không ? Hay là vẫn còn giận tôi chuyện ngày hôm qua tôi đánh em? Nếu là chuyện ấy thì cho tôi xin lỗi.

Tử Hoàng mang cả khuôn mặt không tin được, ngước đầu lên chất vấn Dương Thanh.
- Hôm.... hôm qua, chúng ta đã làm chuyện ấy ?

Dương Thanh mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh mà bình thản trả lời cậu.

- Đúng vậy, tối hôm qua chúng ta đã cũng nhau làʍ t̠ìиɦ.

- Hôm qua tôi có nói gì với chú không ?

- Em nói rất nhiều, em nói nhiều đến nổi trái tim cùng đầu não tôi như muốn nổ tung.

- Tôi.. Tôi đã nói cái gì vậy ?

Dương Thanh vừa nghe được câu hỏi này, liền cười tà nói tiếp.

- Hôm qua em mắng tôi là đồ chó già, em nói rằng sẽ đi chơi với nhiều tên con trai khác để trả thù tôi.

Tử Hoàng hai lỗ tai đều nóng bừng cả lên, lắp bắp hỏi.

- Còn.. Còn gì nữa không ?

- Em còn nói em thích tôi.

Phác Dương Thanh ôm chặt Tử Hoàng vào lòng, ôn nhu yêu thương thuật lại lời tâm tình tối qua người này nói. Nhưng Tử Hoàng da mặt mỏng, câu nói đó cậu định sẽ nói với hắn khi bản thân đã đủ mười tám tuổi.... Nhưng mà bây giờ bí mật bị lộ tẩy. Tử Hoàng sợ Dương Thanh sẽ không chấp nhận loại tình cảm này, hoặc là qua hôm nay sẽ xa lánh cậu. Cho nên liền sống chết phủ nhận.
- Không... Không có, tôi không có nói vậy. Chú nói dối, tôi... tôi không thích chú. Là chú nói xằng bậy, tất cả là bịa đặt.

Tử Hoàng càng lắc đầu phủ nhận, Dương Thanh càng ôm chặt cậu vào lòng hơn. Anh kiên quyết nói.

- Được... Là em không thích tôi, nhưng tôi thích em. Như vậy có được không? Tôi bây giờ mặc kệ luân lí đạo thường, tôi mặc kệ người ta mắng tôi biếи ŧɦái, hoặc có đi vào tù tôi vẫn sẽ chấp nhận. Bởi vì bản thân đã quá yêu em, tôi không cần biết em thích tôi hay không. Nhưng hãy nhớ cho ra điều này, đêm qua chính tôi đã cưỡиɠ ɧϊếp em. Chính tôi đã lấy đi lần đầu của em, cho nên Tử Hoàng... Từ hôm nay cho đến sau này, em cũng chỉ thuộc về mỗi mình tôi thôi.

Dương Thanh không còn sợ bất cứ điều gì nữa, đến rào cản cuối cùng cũng bị phá bỏ thì còn gì để mắt đến những chuyện kia. Về phần nhóc con này sống chết không chịu nhận tình cảm của chính mình anh cũng không để tâm. Anh biết miệng thì Tử Hoàng nói vậy, nhưng trong lòng lại khác. Cho nên không kiêng nể gì mà hôn lên má cậu vài cái.

Tử Hoàng vừa nghe được lời tỏ tình của Dương liền như được một trận sét đánh ngang tai, cậu thật sự không thể tin được rằng chính anh cũng thích mình. Trong lòng vừa vui vừa bất ngờ, cảm giác sợ hãi cùng tiêu biến hết đi.

Tử Hoàng vừa định trở mặt thổ lộ tình cảm của mình thì từ bên ngoài truyền đến tiếng nói của Phác phu nhân cùng mẹ cậu.

- Làm phiền Dương Thanh quá, Tử Hoàng tính tình còn con nít cho nên thường xuyên gây rối cho cậu ấy rồi.

- Không sao, Dương Thanh rất quý Tử Hoàng cho nên chắc chắn sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt. Cô cứ yên tâm đi.

Hai người mẹ vừa đặt chân lên đến nơi, cũng chính là lúc chứng kiến hai đứa con trai một lớn một nhỏ không mặt quần áo, ngồi ở trên giường ôm nhau. Phác phu nhân cùng Hoa Hoa phu nhân đứng ở ngoài cửa mà chết sững. Qua một lúc lâu, Đồng Vân mới tức giận nói.

- Hai đứa làm cái trò gì vậy hả ? Dương Thanh còn có biết Tử Hoàng mới bao nhiêu tuổi hay không ?

Tử Hoàng không ngờ lại bị cả hai người mẹ bắt quả tang nhanh như vậy, cho nên liền run sợ nói.

- Mẹ.... Bác gái...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.