Chương trước
Chương sau
Sức chịu đựng của Dương Thanh cũng có hạn, bây giờ mỹ nhân đang trần như nhộng nằm ở dưới thân, nếu như hắn nhịn nữa thì nên đi làm thái giám là vừa rồi, thở một hơi thật dài, sau đó anh dùng hai tay mình bắt lấy cổ chân trắng gầy của Tử Hoàng gập về phía trước ngực tạo thành hình chữ M, sau đó ngắm nhìn cúc huyệt màu hồng nhạt đang co giật mãnh liệt, khác với dáng vẻ nằm yên bất động của chủ nhân nó bật cười. Anh mắng.

-Tiểu quỷ câu dẫn người, thân thể em thế này, nếu để kẻ khác chạm vào. Chắc tôi sẽ nổi điên mà gϊếŧ người quá quá.

Tử Hoàng sau một lần bắn tính liền thỏa mái mơ mơ màn màn chìm vào giấc ngủ, mặc kệ bản thân đang bị người khác làm loạn. Khóe miệng cậu vẫn thản nhiên cười cười mà thở hừ hừ vài cái.

Phác Dương Thanh không có say, bản thân anh biết hành động của mình không khác gì một kẻ biếи ŧɦái, bệnh hoạn đi cưỡиɠ ɧϊếp trẻ vị thành niên. Nhưng miếng mồi ngon trước mắt, người mình thầm thương bấy lâu nay đang nằm dưới thân. Nếu hiện tại không ăn thì có lẽ cả đời cũng không ăn được, cho nên anh quyết định... Ăn một lần rồi " đi tù " cũng đáng.
Cuối người xuống, dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ lên cúc huyệt của Tử Hoàng, cảm nhận được nó đang co giật hút lấy đầu lưỡi của mình khiến Dương Thanh như say mà say sưa chơi đùa chỗ đó nhiều hơn nữa, những nếp nhăn cũng đều bị anh liếʍ cho mềm ra... Ngoài cửa huyệt đầu toàn là nước bọt của Dương Thanh để lại, dùng đầu lưỡi đẩy thật mạnh vào bên trong. Cảm nhận sự ấm nóng mà anh điên cuồng ở trong đó khuấy đảo nhiều hơn nữa.

Mà Tử Hoàng trong cơn miên man không rõ trời đất cảm nhận được sự sung sướиɠ do Dương Thanh mang đến, liền thỏa mái dùng mũi rên hừ hừ vài cái trong khi mắt vẫn còn nhắm.

- Tử Hoàng, em đúng là cực phẩm mà.

Đó là lời đầu tiên Dương Thanh thốt lên sau khi chơi đùa với hoa huyệt của Tử Hoàng. Dùng một ngón tay đâm vào bên trong, dường như cúc hoa của cậu rất chặt. Cho nên anh cũng không vội đưa côn ŧᏂịŧ vào bên trong, mà là nhẹ nhàng khuếch trương cho Tử Hoàng.
Tử Hoàng nhắm mắt ngủ say, chỉ còn lại tiếng thở dốc vì tìиɧ ɖu͙© mà có phần gấp gáp hơn một chút. Còn lại, nhìn cậu không khác hì đứa bé ngoan. Dương Thanh đôi mắt say đắm nhìn đến bảo bối nhỏ trong lòng. Lại nhìn đến những dấu hôn do mình để lại mà cảm thấy vui vẻ vô cùng.

- Tôi chỉ định ở sau lưng làm một cái ô to lớn để che chở bảo vệ cho em thôi. Nhưng nếu như em đã dám khıêυ khí©h, thì tôi đây cũng dám vì em mà " đi tù " nhé .

Vừa dứt lời nói, Phác Dương Thanh liền rút ba ngón tay của mình ra. Thay vào đó đại côn ŧᏂịŧ thô to, tím đen cửa mình đặt đước cửa huyệt. Rồi mới từ từ đưa người anh em của mình vào trong.

- Hừ... Hừ... Hừ.

Côn ŧᏂịŧ khác với ba ngón tay. Từ chiều dài đến kích cỡ vẫn to hơn, cho nên lúc Dương Thanh đi vào Tử Hoàng không khỏi nhiều mày mà rên to hơn.
Anh cũng không vội chuyển động nhanh, vô cùng kiên nhẫn mà đưa người anh em của mình vào sâu tận gốc. Rồi dừng lại một chút chờ hậu huyệt người kia thích ứng, xem xét cơ mặt của Tử Hoàng không còn nhíu nữa thì mới bắt đầu động thân dưới.

Cảm giác ấm nóng bao chặt lấy qui đầu và mọi gốc rễ khiến Dương Thanh nhịn không nổi nữa, anh bắt đầu điên cuồng ra vào trong cơ thể cậu.

Đưa vật đâm vào rút ra, mang theo tiếng nước từ dịch ruột non xuất ra, Dương Thanh dùng một ngón tay. Quệt lấy chút nước da^ʍ từ hậu huyệt chảy ra rồi đưa đến miệng nếm thử.

- Thật ngon, cái gì của em tôi cũng đều thấy ngon cả.

Dương Thanh ở phía thân dưới điên cuồng đâm vào cúc huyệt. Hai tay ở phía trên cũng bắt đầu bắt lấy núʍ ѵú của cậu mà ngắt nhéo. Khiến cả thân thể Tử Hoàng đều đỏ ửng lên.

Nước da^ʍ bắn tung tóe phát ra tiếng ộp ộp tà mị, núʍ ѵú đỏ âu như trái đào nhỏ bị người ta chơi đùa khiến Tử Hoàng đang nằm ngủ cũng phải sung sướиɠ đến rên hừ hừ, khóe miệng chạy ra nước bọt cũng đều bị Dương Thanh liếʍ hết, tiểu côn ŧᏂịŧ một lần nữa dựng thẳng đứng lên. Dương Thanh thấy vậy liền bật cười, dùng bàn tay phải xoa xoa lỗ niệu đạo của cậu. Cửa huyệt vừa bị côn ŧᏂịŧ đen tím cọ sát, vừa bị lông mao màu đen cứng của anh cọ cọ khiến nó co rút không ngừng.

Dương Thanh luân động gần ba mươi phút thì tới đỉnh điểm. Nhìn tiểu côn ŧᏂịŧ của cậu cũng run run mà đẩy nhanh tốc độ. Tầm một trăm lần thúc đẩy nữa, cả hai đều bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng của Dương Thanh cứ thế nằm trong hoa huyệt của Tử Hoàng. Rồi lại nhìn đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tử Hoàng bắn lên bụng của cả hai, Dương Thanh một lần nữa lại dùng tay quệt lấy nó, dùng nó xoa thẳng lên mặt của Tử Hoàng....

Nhìn khuôn mặt sau khi được thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© của Tử Hoàng, hàng lông mi dài nhắm chặt chìm vào giấc ngủ. Bao nhiêu lửa giận đều bị tiêu biến cả, nhẹ nhàng nằm qua bên phải giường. Rồi thì hôn lên trán Tử Hoàng một cái, Dương Thanh khẽ thì thầm nên tai cậu.

- Ngủ ngon nhé, bảo bối nhỏ của tôi

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.