Khi về đến nhà cô đã vung tay vung chân đá giày, ném đồ khắp nơi.
Hôm nay cư nhiên một sát thủ như cô lại bị phát hiện, còn bị vạch mặt.
Thật là mất hết thể diện rồi.
Thường Bạch Song chính vì tiếng động của cô làm cho mất giấc ngủ, đi xuống phía dưới:"oáp, con gái hôm nay về khuya vậy?".
"Con bị phát hiện rồi".
"Hả?"_ba cô ngạc nhiên.
Thường Tiểu Niệm nắm chặt tay, bẻ rom róp:"Con nhất định không để anh ta yên đâu".
"Là ai vậy? Con càng nói ta càng không hiểu?".
"Hắn tên Mộ Cẩn Thiên".
"Chỉ là Mộ...hả Mộ Cẩn Thiên, làm sao con lại rơi vào tay cậu ta?".
Thường Tiểu Niệm thắc mắc, tại sao nghe đến tên anh thì ba cô như bị ạn cầm dao cứ cổ, sợ hãi như vậy?
"Do đêm nay tối qua cho nên con đi nhầm nhà, và rơi vào tay anh ta".
"Ta không cần biết thế nào, nếu như gặp phải cậu ta lần nữa con phải tránh xa ra, nếu không chết khi nào không hay".
"Ý ba là sao?".
"Năm xưa, mẹ con chết có liên quan đến Mộ gia, nhưng cho đến bây giờ ba vẫn chưa tìn ra được kẻ mưu sát, cho nên nếu họ biết con là con gái ta có khi họ sẽ ra tay với con, mất một người là đủ rồi, ta không muốn mất luôn con".
"Ba yên tâm con sẽ cẩn thận".
"Con lúc bào cũng như vậy, khiến ta không ngừng lo lắng".
"Hì hì"_cô cười. Nụ cười này có thể miêu ta bằng một từ 'đẹp'. Nó như tụ hợp lại tất cả niềm vui, niềm hạnh phúc kể cả ấm áp.
Thường Trình Kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-cuc-pham-phu-nhan/205264/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.