Thường Tiểu Niệm cười như không:"Muốn biết tôi, trừ phi anh chết đi".
Đó chính là câu nói của sát thủ ẩn danh.
Mộ Cẩn Thiên phả cười lớn:"cô đang nằm trong tay tôi mà vẫn mạnh miệng như vậy sao? Không sợ tôi sẽ giết cô ngay lập tức? ".
"Có bản lĩnh thì đấu với tôi, đừng uy hiếp vì tôi không sợ đâu".
Ánh mắt cô lúc ẩn lúc hiện trong chiếc mặt nạ khi nói chuyện, đến cả hành đồng đều rất dứt khoát, như muốn đánh một đòn tâm lí vào địch.
Mộ Cẩn Thiên nhìn cô phong tình:"Cô là người con gái đầu tiên dám thách đấu với tôi"
"Ồ, vậy thì hân hạnh quá?".
Mộ Cẩn Thiên hạ cốc trà xuống, tay đặt lên chiếc nhẫn ở ngón út, xoay xoay:"Tôi chỉ sợ sẽ làm cô bị thương thôi".
Thường Tiểu Niệm đập bàn:"Chưa đánh làm sao biết".
"Được, tôi chấp nhận lời thách đấu của cô, nhưng mà tôi có một điều kiện?".
"Anh cứ nói?".
"Người thua sẽ chấp nhận một yêu cầu của người thắng".
Cô tự tin nắm chắt phần thắng trong tay, mạnh miệng nói:"Được".
Rất nhanh, anh và cô đi lên sàn đấu, nơi anh cho xây dựng riêng để tập luyện, tuyệt không có bẫy.
Cô đứng thủ thế, trông cô vô cùng sắc lạnh:"Ra tay đi".
Mộ Cẩn Thiên vẫn đứng rất bình thản:"Cô là con gái, cho cô ra tay trước".
Cô cười:"Được, đừng trách tôi".
Câu nói vừa dừng lại, cô đã đá lên một cước, nhưng mà anh chỉ dùng một tay nắm lại.
Cô tức tối:"Xem như anh lợi hại".
Chiêu thứ hai cô đá chân vào bên phải, hai tay nắm thành quyền, nhưng tất cả đều bị anh tóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-cuc-pham-phu-nhan/205263/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.