Tầm hai mươi phút sau, Thường Tiểu Niệm lái xe đến bãi đất trống ngày trước. 
Ngày đó, hoa mộc lên cả một vùng đất trống, đủ số loại hoa xanh tươi xinh đẹp. Vậy mà bây giờ thay đổi theo theo gian và khí hậu nó cũng tàn phai theo đó. Hoa cũng không còn, chỉ còn lưu động lại vài bụi cỏ héo khô. Quang cảnh nơi đây chẳng khác gì một nơi hoang mạc, yên tĩnh, trần lặng, u mê. 
Vừa lúc đó, một giọng nói đầy gian tà vang lên, đánh tan suy nghĩ của cô:"Em đến rồi sao? Anh chờ em hơi lâu rồi đó!". 
Thường Tiểu Niệm đưa đôi mắt nhìn Lãnh Phong một cách nhơ nhờn:"Tôi có bận chút việc nên đến trễ". 
"Không sao, không sao, anh chờ em được mà, người ta chờ đợi là hạnh phúc đóng không em?" 
"Lãnh Phong? Anh thay đổi rồi, tôi ghê tởm con người anh, đừng nói nhiều nữa mau thả em trai tôi ra" 
Lãnh Phong chau mày:"Em ghê tởm con người anh? Tại sao, không phải chúng ta từng yêu nhau say đắm hay sao?" 
"Dù có yêu nhau đến thế nào cũng chỉ là cứ 'từng' tuyệt đối không dính liếu gì nữa" 
"Em vô tình đến thế sao?" 
"Mau thả em trai tôi ra!". 
"Anh vẫn chưa nói chuyện hết với em mà". 
"......" 
"Anh không cho phép em thích hắn!" 
"Hắn? Là ai?" 
"Em còn giả vờ. Ngoài Mộ Cẩn Thiên ra thì còn ai nữa! Anh không thích điều đó, em chỉ có thể là của riêng anh mà thôi!". 
"Nực cười? Tôi thích ai, yêu ai thì có liên can gì đến Lãnh Phong anh vậy! Anh có quyền cấm cản toi?" 
"Nếu em thích hắn tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-cuc-pham-phu-nhan/1281648/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.