Chỗ mà Lãnh Phong nhắc đến chính là nơi mà cô và hắn có nhiều kỉ niệm đẹp với nhau. Nói thẳng ra cô không hề muốn đến đó chút nào? 
Nó chỉ khiến cô nhớ đến những quá khứ mơ hồ. Rồi lại khiến cô có tâm trạng không tốt. 
Thường Tiểu Niệm vệ sinh, rồi đi ăn sáng, cô chợt nhớ ra ba cần nói chuyện gì đó với cô. Thường Tiểu Niệm lặng đi lên phòng, vẫn như thường lệ ngồi đối diện ba cô:"Ba, ba muốn nói gì với con?" 
Thường Bạch Song lấy ra một tờ giấy, ở chính tranh đề lên năm chữ 'giấy chuyển nhượng tổ chức'. 
"Ba. Cái này là...?" 
Thường Bạch Song đẩy tờ giấy sang chỗ cô, trích lời:"Ba muốn con hãy thay qua quản lí tổ chức. Ba tuổi đã cao rồi, sớm hay muộn gì cũng sẽ có nhiều người nhắm đến cái ghế bang chủ đó, vì vậy ba chỉ còn cách chuyển nó sang cho con, ba tin tưởng sẽ quản lí được tổ chức" 
Thường Tiểu Niệm nhìn ba cô thật nghiêm túc. Cô chưa từng yêu cầu ba giao lại tổ chức cho cô, vì cô biết cô không có khả năng điều hành một tổ chức lớn như vậy. Làm mưa làm gió ở hắc đạo, vậy mà ba lại tin tưởng cô, giao toàn bộ tổ chức cho cô. 
Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi:"Tại sao ba không giao cho Trình Kiên?" 
"Nếu nói ra thì cũng có chút lỗi với nó, đơn giản vì nó chỉ là con nuôi, ba thương nó thì thương thật, nhưng ba không dám đặt niềm tin vào nó. Ba sợ sau khi ba giao lại tổ chức, nó liền quay lưng lại, rồi làm những chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-cuc-pham-phu-nhan/1281647/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.