Chương trước
Chương sau
“Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu, Hoàng hậu cát tường!” Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng bây giờ nàng ta chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, chờ đợi, chờ đến một ngày kia mình làm Hoàng hậu, người trước mặt còn lấy cái gì để đắc ý.
“Ngẩng đầu lên!” Như Ý nhìn thấy Bình tài nhân được thả ra, tâm trạng giống như cây khô đầu tháng giêng, nhoáng một cái cảm xúc tăng vọt, mặc dù không thể nhốt người lại, nhưng không có nghĩa cô sẽ dễ dàng buông tha nàng ta như vậy.
Bình tài nhân giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đần lên, bình tĩnh nhìn Như Ý, đón nhận ánh mắt khác thường kia của cô, rồi vội vã cúi thấp xuống.
Sau khi Như Ý nhìn thấy ánh mắt và khuôn mặt mềm mại của nàng ta, vậy mà trong lòng không nhịn được xao động. Luôn cảm thấy có gì khác biệt.
“Sao hôm nay thấy Bình tài nhân khác với thường ngày chứ!” Như Ý cất lời, cô muốn xem có phải đối phương có chuyện gì lừa mình không.
Bình tài nhân nghe thấy lời này của Như Ý, không khỏi cảm thấy mình như từ một nơi lạnh lẽo bị ném vào tầng hầm, loại lạnh buốt này lại càng ăn sâu, phải biết nàng ta vừa mới ở chỗ của Thái hậu, bị lời nói của Thái hậu kích thích thần kinh, bây giờ đi ra lại gặp phải Như Ý, nàng ta lại có loại cảm giác đã nghèo còn mắc cái eo.
Như Ý nhíu mày, biểu cảm bây giờ của Bình tài nhân nói lên điều gì? Cô hoàn toàn không hiểu, có phải một người phụ nữ nhìn thấy tình địch của mình, hơn nữa còn là tình địch đối phó được mình, đều sẽ không nhịn được căm hận hoặc sợ hãi.
“Ngươi sợ bản cung!” Như Ý khom người, giọng nói âm trầm mang theo mạnh mẽ đập thẳng vào tai Bình tài nhân.
Bình tài nhân đột nhiên bị khí thế khác thường ép cho không thở nổi, mà lời Như Ý nói lại càng khiến cho nàng ta giật mình, miễn cưỡng mỉm cười nhìn Như Ý: “Hoàng hậu nương nương nói gì vậy, thần thiếp cảm kích Hoàng hậu còn không kịp, sao lại sợ chứ, chỉ là sùng bái, bởi vì sau chuyện lần trước, thần thiếp cảm thấy Hoàng hậu nương nương là người không thể động đến!”
Thật ra lời này nói có bao nhiêu giả dối thì có bấy nhiêu giả dối, nên Như Ý cũng không để trong lòng, phải biết người đã từng sống ở hiện đại, không thích kiểu cách nói chuyện văn nhã của người cổ đại, lại càng phiền chán đối với loại a dua nịnh nọt này.
Loading...
“Vậy là tốt nhất!” Khi Như Ý nói lời này, người đã đi thật xa, chỉ để lại bốn chữ đó, nhưng sức nặng của bốn chữ này lại không hề nhẹ.
Bình tài nhân nhìn bóng lưng đã đi xa, ánh mắt trở nên vô cùng ác độc, bàn tay nắm chặt, rất chặt. Như Ý, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại từng chút từng chút những sỉ nhục này, Bình tài nhân nghiến răng, tự nhủ trong lòng.
Ngay khi nàng ta đứng dậy, một luồng máu nóng ở ngực đột nhiên chảy ra khắp cơ thể, lan ra toàn bộ cơ thể với tốc độ tuyệt đối, không hiểu vì sao cảm giác đầu như căng ra, trên mặt cũng cảm thấy nóng bỏng, nhớ đến lời nói của Thái hậu lúc đó, Bình tài nhân rất lo lắng, không biết rốt cuộc thuốc dưỡng nhan sắc này đã xảy ra chuyện gì, sẽ có hiện tượng khác thường gì không.
Nghĩ đến đây, Bình tài nhân vừa rồi còn nảy ra suy nghĩ ác độc, lúc này trái tim níu chặt lại, nàng ta lo lắng sẽ xuất hiện phản ứng không tốt gì, vội vàng quay lại chỗ ở của mình.
Lúc nàng ta xoay người đó, lại không ngờ Như Ý ở trong góc rẽ đi ra: “Tử Yên, nhìn ra là cái gì không?” Như Ý rất tự nhiên hỏi người bên cạnh, cô muốn nghe xem cách nhìn của Tử Yên, phải chăng cũng giống mình, nếu như giống, có lẽ chuyện này quả thật có vấn đề.
Tử Yên hơi giật mình, nghĩ đến bình thường mặc dù Như Ý nói chuyện với mình rất hợp nhau, nhưng dù sao chủ nhân vẫn là chủ nhân, nô tài vĩnh viễn là nô tài, không thể cố kết thân với Hoàng hậu, hơn nữa giờ phút này, thoạt nhìn Như Ý cũng không vui, ngược lại, còn có chút không hài lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm Bình tài nhân, vậy mà Tử Yên lại không nhìn ra được suy nghĩ thật sự của Như Ý.
“Dạ Hoàng hậu, nô tỳ chỉ cảm thấy Bình tài nhân này có chút khó chịu, còn mong Hoàng hậu thứ tội, nô tỳ không thể nhìn ra được điều gì khác!” Lời này của Tử Yên vô cùng khéo léo, hoàn toàn không thấy gì khác thường, nói được vậy cũng thật khôn khéo, nàng ta không thể đắc tội bên nào, hơn nữa bây giờ Tử Yên cũng biết Như Ý cũng không phải loại người ngang ngược, tất nhiên sẽ không tự nhiên lôi mình ra đánh một trận.
Như Ý rất đồng ý gật đầu, bởi vì cô cũng cảm thấy thế, chỉ là vẫn luôn không chắc chắn mà thôi.
“Chúng ta đi thôi!” Hoàng hậu không hề xoắn xuýt những vấn đề này nữa, xoay người đi về nơi cô cần đi.
Khi lần thứ hai trở lại Phượng Nghi cung to lớn, Như Ý cũng không biết phải dùng cảm giác gì để diễn tả cảm giác đột nhiên xuất hiện này, dường như mỗi một bông hoa mỗi một cọng cỏ nơi này đều thay đổi, lại dường như không hề thay đổi.
“Sao vậy, Hoàng hậu?” Tử Yên nhìn vẻ mặt của Như Ý, giống như chuyển vào chỗ mới này cũng không thấy tốt lắm.
Như Ý cười nhạt một tiếng không trả lời Tử Yên, mà tiếp tục bước vào trong phòng, lộ ra vẻ ung dung bình tĩnh, nhìn tất cả mọi thứ ở đây, dường như vẫn là trạng thái trước khi cô rời đi.
“Tử Yên, ngươi vào đây lúc nào?” Như Ý vẫn luôn không hỏi Tử Yên vấn đề này, nhìn người như vậy, cảm giác nàng ta biết rất nhiều, hiểu rất nhiều.
Tử Yên nhìn nét mặt tò mò của Như Ý, lúc này mới bước nhanh đến bên cạnh cô, cũng nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy rất nhiều bách hợp, nhớ đến bài Bách Hợp phú của Thác Bạt Liệt, trong lòng cảm thấy hơi khác thường, nhưng ánh mắt nhìn về phía gương mặt thuần khiết hoàn mỹ giống như hoa bách hợp của Như Ý, càng nhiều hơn chính là hâm mộ.
“Hồi bẩm Hoàng hậu, nô tỳ tính toán thời gian, chắc là không lâu sau khi không thấy Hoàng hậu, Hoàng thượng ra ngoài tìm Hoàng hậu, tình cờ cứu nô tỳ!” Mọi người đều nói Hoàng thượng trời sinh tính tình ngang ngược, nhưng trong mắt Tử Yên nàng ta, lại là tình cảm dịu dàng khó nén được, đây là vì trong lòng Hoàng thượng có tình yêu, nên mới có lòng tốt mà cứu nàng ta như vậy. Nhưng mà kiếp này có thể gặp được Hoàng thượng, đã là chuyện tốt đẹp nhất mà nàng ta gặp phải rồi.
Như Ý ngẫm lại, vậy cũng đã là bốn năm rồi, bốn năm, một người đàn ông anh tuấn bá đạo, cứu một cô gái đến tuổi vừa mới biết yêu, cũng đã ở cạnh nhau bốn năm, sao có thể không động tình chứ, nhưng động tình mà Như Ý nói, tất nhiên là Tử Yên, còn Thác Bạt Liệt, cô chỉ có thể cảm thấy mình có một vị trí vô cùng sâu nặng ở trong lòng hắn, nhưng có phải là duy nhất hay không, cô không dám suy nghĩ, cũng không muốn đi hỏi, tất cả những điều này đều là vì cô sợ hỏi rồi, ngay cả phòng tuyến cuối cùng cũng sẽ bị sụp đổ.
Có lẽ suy nghĩ hơi nhiều, Như Ý cảm thấy gần đây rất nhanh đói, ánh mắt nhìn ánh nắng bên ngoài, dường như cũng không còn sớm.
“Tử Yên, bây giờ là giờ nào rồi, có phải đến giờ ăn cơm rồi không?” Như Ý sờ cái bụng hơi xẹp của mình, hơi xấu hổ hỏi.
Tử Yên này cũng là người nhanh nhẹn, nghe thấy Như Ý hỏi, lại nhìn động tác của cô, cũng không nhịn được cười: “Xem ra nương nương đói rồi, vậy nô tỳ để ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn cho nương nương, nhưng bây giờ nương nương đừng ăn no bụng, nếu không lát nữa Hoàng thượng đến, không ai dùng bữa tối với Hoàng thượng rồi!”
Như Ý nghe xong nửa câu đầu của Tử Yên, rất thoải mái, lại nghe thấy nửa câu sau, không nhịn được nhíu mày: “Hôm nay Hoàng thượng còn nói muốn đến đây dùng bữa?” Mặc dù là một câu hỏi vô tình, nhưng lại lộ ra vẻ không quan tâm, loại thói quen của người hiện đại này, trái lại không bao giờ có thể thay đổi được.
Đối với phản ứng này của Như Ý, trong lòng Tử Yên hơi u ám, nàng ta biết tình cảm của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu, cũng biết Hoàng hậu không giống người bình thường, cô thông minh cơ trí, nhưng lại tốt bụng, đối xử với mọi người đều chân thành, nàng ta hâm mộ rất nhiều, nhưng đối với lời nói không để tâm của Hoàng hậu đối với Hoàng thượng này, Tử Yên không muốn khiến cho Hoàng thượng đau lòng, vì vậy muốn tác hợp Hoàng thượng và Hoàng hậu.
“Hồi bẩm Hoàng hậu, Hoàng thượng đã có thói quen dùng bữa với người, vì vậy khi rời đi đặc biệt phân phó, chỉ là nếu như cảm thấy đói, có thể ăn trước một chút gì đó đỡ đói.”
Nếu Tử Yên đã nói như vậy, Như Ý còn có thể nói gì nữa đây, tất nhiên chỉ có thể to gan bảo Tử Yên đưa đồ lên, cô đói bụng, quả thật cũng chỉ có thể ăn một chút lấp dạ dày rồi thôi.
Nhưng mà dường như rất nhiều chuyện thường hay bị cho là đương nhiên, giống như Như Ý cho rằng, vốn cô cũng không để ý chuyện Thác Bạt Liệt dùng bữa với mình, nhưng nếu đối phương đến, hơn nữa còn thông báo thế này, thật ra trong lòng cô thấy rất ấm áp, đây chính là tình yêu mà người con gái mong ước, mang theo một chút lời nói trái lòng, lại ẩn chứa ngọt ngào.
Lúc này Bình tài nhân mới quay về tẩm cung, nhìn thấy gương mặt càng trở nên quyến rũ kia của mình, thậm chí còn ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ trên người mình.
“Đình Lan, ngươi nhìn xem khuôn mặt của ta có phải có gì khác biệt không?” Bình tài nhân sợ là tác dụng do nàng ta suy nghĩ, quay đầu hỏi a hoàn bên cạnh xác nhận một chút.
“A…!” Thoạt nhìn thì không thấy có gì, thế mà Đình Lan lại tỏ ra kinh ngạc, ngay cả khóe môi phớt hồng cũng không khép lại được.
Bình tài nhân nhìn nét mặt của Đình Lan, càng thêm lo lắng, thế này sẽ không quá chói mắt đó chứ, hoặc là thay đổi quá nhanh, có thể bị cho là yêu quái gì đó.
“Nương nương, vậy mà trở nên đẹp như vậy, thật sự có cảm giác đẹp đến sững sờ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt ban đầu kia!” Đình Lan nói đến phần sau, giọng nói ngày càng nhỏ, cảm giác như đang tự lầm bầm.
Chỉ là, trái lại tảng đá trang lòng Bình tài nhân cũng rơi xuống, cho dù nói thế nào, vẫn là dung mạo lúc trước, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút khác biệt, sẽ khiến người ta động lòng, vậy là tốt rồi.
“Đình Lan, Hoàng thượng ở đâu? Ngươi đi thăm dò cho bản phi một chút!” Trước tiên Bình tài nhân muốn thăm dò xem, thuốc này có hiệu quả tốt vậy thật sao? Nếu tốt như Thái hậu nói? Nghĩ đến đây nàng ta lại có chút chờ mong, trong mắt mang theo nóng rực.
Đình Lan nhìn nét mặt kiên quyết của Bình tài nhân, vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng ta, tất nhiên Đình Lan biết tính cách từ trong xương cốt của vị nương nương này là thế nào, vẫn giữ lại sự khát máu như vậy.
Đình Lan vừa đi, Bình tài nhân này cũng không lười biếng, nàng ta vội vàng tìm một bộ y phục đẹp nhất trong đống lớn y phục.
“Ồ, chiếc này đi!” Nhìn thấy y phục màu hồng, mặc lên người, xương quai xanh và bả vai được một tầng vải sa mỏng che kín, như ẩn như hiện, cực kỳ mê người, mà y phục được làm thủ công vô cùng tinh xảo, cơ thể linh lung nổi bật hấp dẫn, vạt áo trước ngực vừa vặn che kín ngọn núi đầy đặn luôn khiến cho nàng ta kiêu ngạo, nhưng lại lộ ra rãnh ngực như ẩn như hiện.
“Ôi, nương nương, người đẹp quá!” Đình Lan đi nghe ngóng từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa nhìn thấy Bình tài nhân tự cho mình là thanh cao đứng trước gương đồng, là một a hoàn, cần phải biết khen ngợi đúng lúc, hơn nữa so với ngày thường, quả thật hôm nay Bình tài nhân thay đổi lớn, luôn cảm thấy trở nên rất xinh đẹp, thậm chí có hương vị quyến rũ, nàng ta còn cảm thấy, cũng may mình là con gái, bằng không nói không chừng đúng là bị mê hoặc rồi.
Bình tài nhân nghiêng đầu, thấy khen ngợi không chút nào che giấu trong ánh mắt của Đình Lan, lập tức tin lời khen đó, thật ra trong lòng nàng ta cũng nghĩ như vậy.
“Sao rồi? Tình hình sao rồi?” Nhưng mà, Bình tài nhân cũng không phải người chỉ có bề ngoài, mặc dù thua kém một bậc với Như Ý thông minh, nhưng nàng ta cũng sẽ không quên nhiệm vụ.
“Hồi bẩm nương nương, bây giờ Hoàng thượng vẫn đang phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng, xem ra bề bộn nhiều việc, có lẽ cũng không đoái hoài đến bữa tối!” Đình Lan nói lời này chính là đang nhắc nhở Bình tài nhân nắm chắc cơ hội này.
Tất nhiên Bình tài nhân nghe ra được ý tứ trong đó, nhưng mà trái lại nàng ta cũng hơi nghi ngờ, muốn nghe ngóng, chắc chắn sẽ không chỉ có một mình nàng ta nghe ngóng, sao những phi tần khác lại không có động tĩnh gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.