Chương trước
Chương sau
“Không sao? mẫu thân, trễ vậy rồi sao mẫu thân còn chưa đi ngủ?” Trác Lỗi nghĩ đến khoảng thời gian trước mẫu thân phải chịu khổ, không muốn bà lo lắng, nên mới trả lời như vậy.
Trác lão phu nhân thấy Trác Lỗi không muốn nói, cũng không hỏi thêm gì nữa, mỉm cười: “Không sao, chỉ là thấy con không ngủ nên ra đây xem một chút, nếu đã không có chuyện gì, vậy mẫu thân đi ngủ trước!” Nói xong, Trác lão phu nhân nhìn Trác Lỗi, sau đó bước nhanh quay về phòng.
Trác Lỗi nhìn thấy Trác lão phu nhân vào phòng, lúc này mới thả lỏng, vẫy tay, một con vật nhỏ đáng yêu đi đến dưới chân của hắn, vừa rồi hắn đã thấy đó là Thần Thú của Như Ý, xem ra Như Ý rất tốt, có thể là có chút việc.
“Thần Thú, cám ơn, ngươi về trước đi!” Trác Lỗi cầm lá thư nó ngậm trong miệng, sau đó chăm chú đọc, vỗ vỗ Thần Thú bảo nó trở về sớm một chút.
Trác Lỗi đọc kỹ càng nội dung bức thư, càng đọc càng kinh hãi, nhưng rốt cuộc cuốn sách được nhắc đi nhắc lại nhiều lần kia là cái gì chứ?
“Là ai?” Trong nháy mắt hắn đang suy nghĩ, một bóng đen tiến vào trong phòng của hắn, sau đó dường như là muốn tìm đồ.
Trác Lỗi phi thân, lập tức bay vào trong phòng của mình, nhìn thấy một người đang lục tung đồ bên trong, không biết là đang tìm cái gì?
Trác Lỗi cũng không nói nói lời vô dụng, nhưng rõ ràng bản lĩnh của đối phương không yếu, không hề căng thẳng chút nào, vừa đối phó qua loa vừa tìm đồ.
Trác Lỗi suy đoán là một trong hai thứ đồ vật kia, vô cùng khó hiểu.
“Ngươi muốn tìm thứ này sao?” Trác Lỗi cố ý móc một thứ từ trong ngực ra, ngược lại hắn muốn nhìn xem đó có phải là thứ mà đối phương muốn tìm không.
Nhưng đối phương chỉ liếc đồ vật trong tay Trác Lỗi rồi tiếp tục tìm kiếm.
Không phải sao, vậy thì chính là thứ kia rồi, Trác Lỗi nghĩ đến thứ bản thân vô tình lấy được kia, lần trước người thần bí đó nói cho hắn biết rằng có thể có người xem hiểu, hắn có nên cho người này lấy đi không?
Loading...

“Vậy có phải là thứ này không?” Cuối cùng Trác Lỗi quyết định đánh cược một lần, nếu như người đó có thể đọc hiểu được thật, tất nhiên lấy được cũng sẽ không làm ra chuyện xấu gì, nếu như không phải, cho hắn cũng vô dụng, bởi vì xem không hiểu.
Người kia vừa nhìn thấy một bộ xương khô, hai mắt hơi lóe sáng, sau đó phi thân qua muốn cướp đồ vật trong tay Trác Lỗi, đầu tiên Trác Lỗi đánh ra mấy hư chiêu, đều bị người kia tránh được.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trác Lỗi rất tò mò thân phận của đối phương, cho dù đồ vật đã bị cướp đi, hắn cũng không dễ dàng từ bỏ, ngăn chặn không cho đối phương trốn thoát.
Người kia vừa nhìn thấy dáng vẻ của Trác Lỗi, trong lòng trầm xuống, bắt đầu ra tay độc ác.
Trác Lỗi biết đối phương rất lợi hại, nhưng không ngờ chiêu thức của đối phương lại hung ác như vậy, hắn cố gắng không để cho mình bị đối phương làm bị thương.
“Gào!” Một tiếng gầm vang lên, nhoáng một phát khiến tay của người trước mặt hơi dừng lại, cánh tay lập tức bị Trác Lỗi đánh bị thương.
Người kia lùi về phía sau, muốn chạy trốn.
Nhưng mà không hiểu vì sao dường như Thần Thú này không muốn bắt hắn, ngăn cản trước mặt Trác Lỗi.
Người kia cho rằng Thần Thú muốn giúp mình, còn cười một tiếng với Thần Thú, sau đó phi thân rời đi.
Trác Lỗi hơi tức giận nhìn Thần Thú, nào biết Thần Thú làm bộ như không nhìn thấy, nghênh ngang rời đi.
Ngay sau đó, trong lúc Trác Lỗi không chú ý đến, Thần Thú đã biến mất.
Bạch Dực rời khỏi Trác phủ, phi thân, đi theo người kia, mặc dù vừa rồi đã khiến khoảng cách xa hơn, nhưng tốc độ của Thần Thú không phải nhanh bình thường, chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp người kia.
Thoáng chốc đã thấy người kia, Thần Thú nhìn thấy hắn tiến vào trong Hoàng cung.
Bạch Dực bật lên, nhảy vào trong, đi theo bước chân người kia, giờ phút này lại giống như một người một thú đang rượt đuổi, xa xa, Thần Thú nhìn thấy hình như người kia nói gì đó với Thái hậu, sau đó thứ kia đã rơi vào trong tay Thái hậu, bà ta cười một tiếng, mặc dù nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng Thần Thú cảm thấy nếu như nói tin tức này cho Như Ý, nhất định sẽ có tác dụng.
Buổi tối Như Ý không nói gì với Thác Bạt Liệt đã lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng vì để Thác Bạt Liệt gắt gao nhìn chằm chằm, cuối cùng cô nói ra suy nghĩ của mình.
“Hoàng thượng, thần thiếp có lời muốn nói!” Như Ý nhìn Thác Bạt Liệt cũng chuẩn bị lên giường, cơ thể xê vào bên trong, rất nhiệt tình gọi Hoàng thượng một tiếng, tiếng gọi kia khiến cho người ta có loại cảm giác tê dại.
Thác Bạt Liệt nghe thấy Như Ý gọi mình như vậy, biết là không có việc gì tốt, vì vậy trả lời cũng không nhiệt tình lắm.
Như Ý cũng không tức giận, mỉm cười gối lên cánh tay của Thác Bạt Liệt: “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy, thần thiếp vẫn nên ở trong Phượng Nghi cung!” Như Ý nói, sau đó cẩn thận nhìn đối phương, việc này cho dù là ai nghe cũng sẽ hiểu lầm, cô không muốn bị hiểu lầm, đến lúc đó làm không tốt chuyện này, trái lại mình sẽ phải chịu thiệt thòi.
Nhưng Thác Bạt Liệt chỉ nhìn chằm chằm Như Ý hồi lâu, rất lâu sau đó hắn mới cất lời: “Sao đột nhiên lại có suy nghĩ này?”
Đối với suy nghĩ đột nhiên nảy ra của Như Ý, Thác Bạt Liệt tự động cho rằng cô đã suy nghĩ lâu rồi, rõ ràng Như Ý yêu mình, nhưng luôn cảm thấy thái độ của cô đối với mình cứ khi nóng khi lạnh.
Như Ý nở nụ cười: “Hôm nay Thái hậu đến, vẫn là muốn cho Hoàng thượng có không gian riêng tư, thần thiếp cảm thấy mình ở chỗ này ảnh hưởng đến Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng không thể yên tâm phê duyệt tấu chương!” Như Ý nói lời này vô cùng chân thành, như sợ rằng hắn không hiểu.
Đối với cách nói này của Như Ý, Thác Bạt Liệt vẫn hiểu, nhưng dù sao cũng không thể tượng trưng cho tình cảm: “Trẫm chưa từng nói, cũng không cho là như vậy!” Lời nói này của Hoàng thượng đã hơi xa chủ đề rồi.
“Hoàng thượng, tôi là Hoàng hậu của ngài nhưng cũng là một con người, con người ít nhất cũng nên được hưởng quyền tự do, vì vậy ta đi là thích hợp nhất.” Như Ý nghiêm túc nói.
Thác Bạt Liệt vẫn hơi khó chịu, nhưng cũng biết Như Ý nói một sẽ không là hai, mặc dù mình làm Hoàng thượng, nhưng hiện tại cũng là một người chồng, nên thế nào thì vẫn phải làm thế đó: “Vậy được, nàng phải chú ý an toàn!”
Như Ý nghe thấy vậy, trong lòng vui vẻ: “Cám ơn ngài Bạt Liệt, ngài luôn luôn đối xử tốt với Như Ý, Như Ý sẽ ghi nhớ!” Bởi vì phải ghi nhớ, nên Như Ý mới không muốn để hắn thấy một Như Ý không tốt, nhưng những lời này đều bị đè lại! Quan trọng hơn là, cô không muốn bị Thác Bạt Liệt theo dõi, nếu như cô hoàn thành xong việc này, vậy tất cả đều dễ xử lý hơn nhiều.
Thời khắc Như Ý chuyển ra khỏi tẩm cung của Hoàng thượng, lời đồn lại xuất hiện, Hoàng cung yên ả bắt đầu trở nên lộn xộn, tất cả phi tần đều đang suy đoán có phải Như Ý thất sủng rồi.
Tiếp theo, có phi tử đồn rằng Như Ý nhiều lần cãi nhau với Hoàng thượng, lập tức giống như tổ ong vò vẽ bị chọc thủng, trở nên vô cùng náo nhiệt. Trong này Bình tài nhân là sôi nổi nhất.
Đúng vậy, Như Ý đồng ý với yêu cầu của Thái hậu, thả Bình tài nhân ra, mọi người vốn cho rằng lần này Bình tài nhân sẽ khiêm tốn, nhưng không ngờ nàng ta lại không hề có suy nghĩ này, vẫn rất trưng diện, cả khuôn mặt kia cũng trang điểm càng thêm kỹ càng, khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ là, Bình tài nhân ngày càng xinh đẹp, hơn nữa cũng không phải vẻ đẹp tương tự Như Ý trước kia, bây giờ vẻ đẹp mang theo một loại quyến rũ.
“Lần này, đừng để ai gia phí tâm nữa, cố gắng nắm chắc, bây giờ nghe nói Hoàng thượng tức giận với Như Ý chưa tan hết, đúng lúc ngươi nắm chắc cơ hội này, ai gia không tin, vị trí của nàng ta lại ổn định đến vậy, trong Hoàng cung này, không có người phụ nữ nào không phải đạp lên thi thể người khác để đi lên, hơn nữa ta thấy bây giờ ngươi rất yêu Hoàng thượng, vì vậy ngươi cố gắng nắm chắc, cơ hội cũng chỉ có một lần này thôi!”
Nói xong, Thái hậu vươn một tay đến trước mặt Bình tài nhân, mở bàn tay ra, bên trong có một viên thuốc, đỏ sẫm như máu.
Bình tài nhân sững sờ nhìn chằm chằm vào thứ kia, sau đó ngẩng đầu hơi nghi ngờ nhìn Thái hậu: “Thái hậu, đây là…”
Thái hậu âm trầm cười, nhất thời khiến cho bầu không khí trong đại điện đầy căng thẳng.
“Đây là đồ tốt, bắt lấy tình cảm của đàn ông, khiến cho dung mạo của ngươi giống như yêu tinh, ngươi nói còn có cái gì không thể khiến Hoàng thượng quỳ dưới váy ngươi đây!” Thái hậu nói đến đây, ngửa mặt lên trời cười vô cùng rạng rỡ, dường như tiếng cười kia còn trong trẻo hơn cả chim hoàng oanh hót, đương nhiên chỉ có bà ta cho là như vậy.
Bình tài nhân khó có thể tin được thái độ của Thái hậu, hoàn toàn không ngờ Thái hậu lại có thể tính toán Hoàng thượng như vậy, hoàn toàn khác xa so với người mà trước đây nàng ta quen biết.
“Nhưng mà thứ này còn có một tác dụng, đó chính là…” Thái hậu chậm rãi cúi đầu xuống, cánh môi khẽ mở, nói nhỏ bên tai Bình tài nhân: “Đó chính là khiến người ta ngoan ngoãn nghe lời!”
Tròng mắt Bình tài nhân mở to, sững sờ nhìn chằm chằm vào Thái hậu, cơ thể cũng có cảm giác lung lay sắp đổ, nàng ta nghe rõ lời Thái hậu nói, nếu như nàng ta ăn thứ này, mặc dù có thể có được sắc đẹp, nhưng tất nhiên cũng trở thành tay sai cho Thái hậu, nghe theo Thái hậu dặn dò. Nhưng… nàng ta không biết mình còn được lựa chọn hay không.
Dường như Thái hậu nhìn thấy được sợ hãi, còn cả không cam lòng trong mắt Bình tài nhân, hừ lạnh một tiếng, thu tay lại, ngồi trên ghế Thái hậu của bà ta, cao cao tại thượng nhìn người bên dưới.
“Nếu ngươi không đồng ý, cũng có thể, nhưng đừng quên, ngươi đi ra ngoài thế nào!” Uống một ngụm trà ngon, Thái hậu cười nhạt, nhìn thấy vẻ mặt người phía dưới càng nghiêm trọng hơn, cười nói: “Chắc rằng ngươi đã nghĩ thông suốt rồi, ngươi cho rằng Hoàng thượng có lòng tốt thả ngươi ra thật sao, có lẽ chuyện thế này chỉ có trong mơ thôi! Phải biết ai gia vì ngươi mà phải ăn nói khép nép mềm mỏng đấy!”
Cũng đã nói đến mức này, Bình tài nhân không phải người ngu, nàng ta có thể lựa chọn không? Không? Không hề, nếu đã không có lựa chọn, vậy thì chỉ có thể đánh cược một lần, có lẽ còn thể có được chút hi vọng, nếu như vận khí tốt, hoặc là được Hoàng thượng yêu mến, cuối cùng Bình tài nhân suy nghĩ chắc chắn, ngẩng đầu lên, vẻ u buồn giữa hai đầu lông mày đã tan đi, nở một nụ cười như bình thường, sau đó nhìn Thái hậu: “Thái hậu, mạng của thần là ngài cho, như vậy không bằng Thái hậu làm chủ tất cả đi!” Nhưng điều kiện tiên quyết là ngài còn có thể làm chủ, trong lòng Bình tài nhân bổ sung thêm một câu.
Thái hậu nghe xong lời này, lần nữa giơ bàn tay đến rồi mở ra, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, lại khiến cho trong lòng Bình tài nhân cảm thấy lạnh buốt, nhưng cũng không do dự cầm viên thuốc giống như dùng máu nhuộm đỏ kia trong tay Thái hậu, lập tức bỏ vào trong miệng nuốt xuống.
Thái hậu nhìn thấy thứ kia tiến vào trong cổ họng nàng ta, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Vỗ bả vai Bình tài nhân, sâu xa nói: “Bình tài nhân à, ngươi nên biết rằng hợp tác với ai gia sẽ không bị thiệt, đương nhiên đối nghịch với ai gia cũng sẽ không ăn được quả ngon!” Nói đến đây, lần này bàn tay vỗ xuống lại trở nên vô cùng nặng nề.
Trở về từ chỗ của Thái hậu, Bình tài nhân đã không còn loại dáng vẻ tự cho là đúng lúc đầu, bây giờ mình nhất định phải cẩn thận, đối phó với tất cả khó khăn có thể gặp phải, nhưng vì sao mình cảm thấy khuôn mặt mình rất nóng.
“To gan, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương mà không quỳ!” Tử Yên rất khí phách đi đến đối diện Bình tài nhân quát.
Bình tài nhân buồn phiền nóng nảy, bực bội và khuôn mặt truyền đến cảm giác gai nóng không khỏi khiến nàng ta càng hoảng hốt hơn, vậy mà lúc này không chú ý rằng Như Ý đến. Bị một cung nữ quát như vậy, trong lòng nàng ta cảm thấy rất khó chịu, nhớ ngày đó mình được sủng ái đến nhường nào, bây giờ thậm chí cả một a hoàn cũng dám đắc ý vênh váo với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.