Chương trước
Chương sau
“Ca, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn muội, muội sẽ xấu hổ mất, được rồi, muội đi chuẩn bị trước một chút!” Như Ý vừa nói xong đã quay người muốn rời đi.
“Muội đi đâu vậy?” Trác Lỗi vừa nghe thấy Như Ý muốn rời đi chuẩn bị, không biết cô đã sắp xếp những gì thì lập tức hơi lo lắng.
Như Ý phủi tay, sau đó mỉm cười và nói: “Huynh không cần phải lo lắng, muội chỉ lên thể hiện một đoạn, chắc chắn sẽ khiến huynh yêu thích!”
Trác Lỗi vừa nghe thấy Như ý muốn biểu diễn, lại nhớ đến sự táo bạo của mấy nữ nhân đó, khuôn mặt hắn tối xầm xuống tràn đầy ý không đồng ý: “Ý nhi, đừng có làm bừa, một tiểu thư khuê tú như muội mà ăn mặc như vậy nhảy múa thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Chúng ta cũng đều mặc như thế mà!” Như Ý sững sờ nói. Cái gì gọi là “chúng ta” ở đây, cô rõ ràng chính là người ở đây. Cô mỉm cười, bản thân có một chút không thể hiểu được tại sao mình lại có thể nói như vậy.
Quả nhiên, Trác Lỗi cũng sững sờ, nhưng hắn vẫn kéo tay Như Ý, nhìn vào dấu ấn trên cánh tay cô, rồi cũng từ bỏ nói: “Ý nhi, muội nói lung tung cái gì thế, còn nói không có làm bừa!” Dường như lúc nói câu này Trác Lỗi trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Như Ý mỉm cười: “Ca, huynh đừng lo lắng, muội nhất định không mặc những bộ quần áo đó, có điều muội lên biểu diễn chỉ để thu hút sự chú ý của hoàng đế, hơn nữa muội còn đeo mạng che mặt, sẽ không ai nhận ra đâu!”
Nghe Như Ý nói vậy, Trác Lỗi mới buông tay. Thật ra, hắn cũng biết bình thường Như Ý làm chuyện này đều không xảy ra bất kỳ sơ suất nào, nhưng hắn chính là không muốn Như Ý xuất đầu lộ diện.
Sau một điệu múa rồi lại một khúc nhạc, sân khấu trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người xem xong đều có cảm giác không thỏa mãn, thậm chí còn có người hét lên: “Hát thêm một khúc, múa thêm một điệu nữa đi!”
Những người khác thấy có người hét lên như vậy cũng thi nhau hét theo.
Như Ý mỉm cười, tiếp sau đó là một giọng hát du dương phát ra trên sân khấu.
Đôi mắt của tất cả mọi người đều ngay lập tức bị thu hút vào đó.
Một khúc hát mang giai điệu tươi mới và độc đáo.
Trên sân khấu thiết kế một cái bục nhô lên cao, một làn gió thổi tới cuốn theo những cánh hoa mai tung bay, rải rác khắp nơi.
Loading...
“Gió xuân mơn man thổi, thổi vào trái tim nàng, vầng trăng treo trên cao uốn cong như cánh hoa mai của chàng…”
Âm thanh như được gió thổi tới từ thiên đường, một giai điệu trầm bổng từ từ đi vào trái tim của tất cả mọi người.
Thác Bạc Liệt nghe được giọng hát đó cũng không thể nhịn được hướng tầm mắt về phía bục sân khấu. Giây phút đó, tất cả sự nóng nảy cũng như lo lắng của hắn đều được giải tỏa.
Ngay cả khi nữ tử ngồi trên bàn dây đu bằng cây mây đó có đeo mạng che mặt thì vẫn có thể cảm nhận được sự thuần khiết và vẻ đẹp của nàng.
Ánh mắt Thác Bạc Liệt dán chặt lên người nàng, tròng mắt lưu luyến không muốn di chuyển giống như mọi thứ đã bị đóng băng vào lúc đó. Hắn đã không hề phát hiện ra bản thân lại có một ý nghĩ ngây thơ đến như vậy.
Ánh mắt Như Ý không nhìn về phía bất kỳ ai, chỉ cứ như vậy hòa mình vào những cánh hoa say sưa hát. Giọng hát trầm bổng lúc lên lúc xuống như kéo theo trái tim của tất cả mọi người cùng thăng trầm.
Đột nhiên bàn dây đu bằng mây bị đứt kéo theo một tiếng “Bịch”.
Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu, ngay lúc đó Như Ý nhắm mắt lại, mặc cho cơ thể theo chiếc bàn dây đu bị đứt ngã xuống.
Toàn bộ giống như một tiên nữ từ trên trời rơi xuống, mang theo vẻ đẹp và nỗi buồn vô tận.
Thác Bạc Liệt lúc đó không kịp nghĩ gì liền phi thân bay ra nhẹ nhàng đỡ lấy Như Ý vào lòng mình.
Một khúc hoa nở trăng tròn vẫn đang được thổi, những cánh hoa mận dường như cũng vì sợ hãi mà trở nên thưa thớt. Thác Bạc Liệt ôm Như Ý trong lòng từ từ hạ xuống bên dưới sân khấu.
Ngay lúc đó, hai hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí nàng.
Một là cơ thể của bản thân bay ra từ vụ nổ đó, hai là cơ thể bay ra được Thác Bạc Liệt đỡ. Hai hình ảnh thậm chí từ từ trùng khớp nhau, sau đó tất cả hợp nhất thành cơ thể của chính cô.
Cô cứ nhìn Thác Bạc Liệt như thế, đến khi bên dưới truyền tới những lời khen ngợi hay lắm mới khiến cô tỉnh dậy.
Trong phòng phía sau sân khấu, Như Ý yếu ớt cúi đầu: “Cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp!”. Nói xong liền quay người định rời đi.
Không biết liệu có phải do có gió thổi tới hay là Như Ý cố ý, lúc cô quay người, tấm mạng che mặt đột nhiên bị cuốn lên.
Thác Bạc Liệt nheo mắt, vậy mà đã nhìn thấy.
“Không phải nàng chỉ chờ ta cứu giúp hay sao?” Không có cảnh đẹp thơ mộng như vừa nãy, hai người chính là đứng yên như vậy, Như Ý quay lưng lại với Thác Bạc Liệt.
Vừa nghe thấy hắn nói vậy, Như Ý liền mỉm cười quay lại: “Nhưng ngài vẫn cứu tôi đấy thôi!” Nhu Ý dường như có chút hứng thú và khiêu khích khi nói câu này.
Tuy nhiên, Thác Bạcg Minh Hạo dường như không hề tức giận. Hắn vẫn dịu dàng nhìn Như Ý: “Ta nghe nói tên nàng là Như Ý?”
Đó không phải là một câu hỏi, Như Ý tự nhiên biết rằng cái tên này của mình chính là lý do thu hút Thác Bạc Liệt. Nhưng điều này là thật hay giả thì cô không biết. Có lẽ nó cũng không mang tới chút tác dụng nào. Suy nghĩ của bản thân Như Ý và ký ức vừa rồi đã đủ để cho cô xác định mối quan hệ của “cô ta” và Thác Bạc Liệt.
Đúng vậy! Hắn ta không phải rất muốn biết tung tích của cô ta hay sao? Vì vậy mình sử dụng cách này, hắn ta nhất định sẽ đến! Như Ýquay người tiến thêm một bước, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Thác Bạc Liệt cũng bắt đầu thích thú. Anh ta cũng không khách sáo ngồi xuống đối diện với Như Ý.
“Rốt cuộc thân phận của nàng là gì? Đừng nói với ta rằng nàng chỉ là một thương nhân, một thương nhân như vậy thực sự quá đơn giản!” Thác Bạc Liệt không chỉ không mỉa mai mà còn chậm rãi khen ngợi, đối với những nữ tử có tài, hắn ta càng thích thưởng thức hơn.
Như Ý cũng không khách sáo: “Cảm ơn nhiều, nhưng nếu ngài biết thân phận này chỉ sợ sẽ chỉ càng mang lại thêm nhiều rắc rối cho bản thân mà thôi!” Như Ý có vẻ rất tự tin khi nói điều này.
“Ồ!” Thác Bạc Liệt mỉm cười, nụ cười thâm trầm ẩn chứa nhiều ý nghĩa: “Nếu nàng đã tự tin như vậy, mà ta lại thích những nữ tử thông minh và tự tin, hay là…”
“Nếu tôi xinh đẹp hơn, nếu ngài không có Như Ý, ngài có thể thu nạp tôi, đúng không?” Như Ý ngắt lời Thác Bạc Liệt, thẳng thắn nói.
Thác Bạc Liệt bị đoán trúng những suy nghĩ trong lòng, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng rốt cuộc bây giờ không phải đang ở trong cung. Hơn nữa Như Ý nói ra câu này cũng cho thấy cô ta đối với bản thân mình không có chút nịnh nọt nào. Thực tế, nghĩ đến điều này khiến trong lòng hắn thoải mái không ít: “Nếu nàng đã có thể điều tra đến người mà trẫm đang tìm kiếm, vì vậy không phải tự nhiên biết thân phận của trẫm. Nàng nói như vậy không sợ trẫm không vui khiến cái đầu của nàng không còn ở trên cổ được nữa sao?” Thác Bạc Liệt đe dọa nói.
Nghe được những lời này, Như ý chớp mắt mỉm cười: “Nếu tôi sợ ngài, tôi sẽ không dẫn ngài đến đây. Hơn nữa tôi đã từng nói nếu ngài biết sẽ gặp rắc rối. Thân phận của tôi rất đơn giản, chính là một muội muội của nhà giàu có mà thôi!” Như ý nhẹ nhàng nói, thân phận của cô dường như không phải là một bí ẩn.
Thác Bạc Liệt gần như thông qua báo cáo của cấp dưới đã thực sự đã biết điều này, nhưng bây giờ có vẻ như anh ta vẫn bị sốc. Với sự thông minh của người trước mặt hắn này cùng với thực lực tiền tài của Trác Lỗi, chỉ sợ rằng nếu họ thực sự muốn mưu phản thì bản thân sẽ rơi vào cảnh trước có kẻ thù sau có kẻ địch.
Như Ý vẫy tay: “Xem xét một chút là có thể thấy bản thân mối quan hệ này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của hoàng thượng. Nếu tôi nói ra chỉ sợ hoàng thượng sẽ lập tức thực sự giải quyết tôi, nhưng trước tiên thì hoàng đế nên nghĩ cách hợp tác với chúng tôi như thế nào. Ngài phải biết rằng Vệ quốc công cũng không phải là chỉ chơi đùa vui vẻ không thôi.”
Lúc nói câu này Như Ý không hề ngẩng đầu lên. Cô dường như chỉ là đang cùng ai đó nói chuyện gia đình, nhưng cô biết rằng ngay cả khi Thác Bạc Liệt không có biểu hiện gì, anh ta vẫn rất lo lắng, cô biết rõ mấy quan viên này là loại người như thế nào. Muốn có người thực sự có tác dụng, vậy Thác Bạc Liệt thực sự có chút khó khăn đây.
Thác Bạc Liệt nhìn Như Ý, cất giọng trầm thấp: “Nói đi, ca ca của nàng muốn nàng thu hút sự chú ý của trẫm. Có chuyện gì?”
Như Ý ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng cung rồi đột nhiên nói: “Tôi nghe nói hoàng cung đẹp nhất vào Tết nguyên đán, không biết có phải thật hay không, thời gian trôi qua thật nhanh, sắp đến tết rồi.”
Thác Bạc Liệt là một người khôn ngoan, nếu những lời này của Như Ý mà hắn ta còn không hiểu được thì sợ là hắn ta không xứng đáng với vị trí hoàng đế này.
Thác Bạc Liệt nhìn Như Ý trầm ngâm suy nghĩ, sau đó mỉm cười nói: “Đương nhiên, phong cảnh trong cung rất đẹp, Tết Nguyên đán cũng không phải là ngoại lệ. Đến lúc đó tôi sẽ mời người sảng khoái như cô và ca ca tài năng của cô đến tham dự các buổi cung yến, vậy sẽ vui vẻ náo nhiệt hơn!”
“Vậy thì tốt!” Không nhìn ra Như ý phấn kích hay là bình thản, cô mỉm cười nhìn Thác Bạc Liệt đáp lại.
Thác Bạc Liệt coi như đã đạt được thỏa thuận với Như Ý, cũng chuẩn bị đứng dậy quay về cung, hiện tại tình hình bên Vệ quốc công còn chưa nắm rõ, vậy nên anh ta phải chuẩn bị sẵn sàng càng sớm càng tốt.
Như Ý cũng không tiễn xa.Sợ rằng đối xử với Hoàng thượng như thế cũng chỉ có một mình cô dám làm.
Thác Bạc Liệt không biết tại sao mình lại mê đắm cô đến thế. Lúc bước ra khỏi phòng, hắn đột nhiên quay lại nói: “Nếu cô nương nàng đã có bản lĩnh như vậy thì mong nàng hãy giúp trẫm tìm ra tung tích của Như Ý!”
Như Ý chấn động, không ngờ rằng ảnh hưởng của Như ý đối với anh lại sâu sắc như vậy, bất kể lúc nào đều không thể quên được.
“Đương nhiên!” Ngoài câu này, Như Ý cũng không biết trả lời Thác Bạc Liệt thế nào. Cũng không biết thân phận của cô có thể che giấu được trong bao lâu. Rốt cuộc tại sao cơ thể cô lại chịu một vết thương nghiêm trọng như vậy. Nhưng rõ ràng nhận được sự sủng ái như vậy thì chắc chắn sẽ bị người khác hãm hại!
—–
Khi Trác Tuấn nhận được bức thư từ hoàng đế, trong lòng hơi hổ thẹn nhưng cũng có chút thoải mái. Phải biết rằng ý của phụ thân mình cũng là không cho mình tạo phản. Mặc dù hắn không biết lý do bên trong nhưng bất kể phụ thân có thê thảm đến đâu ông vẫn nghĩ Trác gia không thể làm phản, vậy nhất định phải có nguyên nhân bên trong.
“Nhị ca, hoàng thượng có ý chỉ gì?” Trác Uy nhìn sắc mặt của Trác Tuấn, cẩn thận hỏi.
Trác Tuấn ngẩng đầu nhìn Trác Uy: “Trong phong thư này không có bức thư nào cả!”
“Cái gì?” Tình huống này sợ rằng không ai có thể lường trước được. Cái gì cũng không có. Tại sao hoàng đế còn phái người gửi thư cho họ?
“Nhị ca, liệu có phải bức thư bị người khác cướp đi rồi không?” Một đệ đệ nhỏ khác cũng có chút lo lắng hỏi.
Trác Tuấn suy nghĩ: “Huynh nghĩ chắc không phải vậy đâu. người kia là người bên cạnh hoàng thượng. Nếu thư thực sự bị người ta cướp đi thì hắn ta cũng sẽ không cầm phong thư trống này đến, không bằng quay về kinh luôn còn hơn. Hơn nữa nếu thực sự có người cướp thư, vậy hắn ta cũng không thể nguyên vẹn mà quay về được!”
Mọi người nghe phân tích của Trác Tuấn thấy cũng có lý, thậm chí lại càng thêm hoang mang hơn. Điều này không đúng, điều kia không phải, vậu chuyện gì đã xảy ra.
“Trước tiên vẫn nên hỏi hắn ta đi!” Mấy người họ cuối cũng chỉ có thể nghĩ đến phương pháp này.
—-
“Ý Nhi, vừa rồi khiến huynh bị dọa một trận!” Động tác của Như Ý thực sự hơi táo bạo, mặc dù hắn biết rằng cô có võ công, nhưng lúc đó khi cô nhắm mắt lại, dường như cô sắp ngã xuống vậy.
Như Ý mỉm cười: “Muội cảm thấy ánh mắt của Thác Bạc Liệt nhưng cũng không dám chắc chắn. Có điều huynh yên tâm, muội có võ công, mặc dù có lúc muội cũng không biết sử dụng, nhưng muội phúc lớn mệnh lớn, làm sao có xảy ra chuyện gì chứ. Huynh xem lúc đó không phải là anh ta vẫn phải ra tay đó sao?”
Trác Lỗi vẫn cảm thấy hoảng hốt trong lòng. Đối với muội muội này, hắn ngoài việc quan tâm còn vô cùng lo lắng cho cô nữa.
“Ca, huynh nói xem khi nào thì Vệ quốc công đó sẽ tạo phản, không lâu nữa là đến Tết nguyên đán rồi!” Như Ý dự đoán ngày mà Vệ quốc công có thể làm phản.
Trác Lỗi cũng không rõ lắm, chỉ lo lắng nhìn Như ý: “Huynh đoán sẽ là một hoặc hai ngày trước tết!”
“Hả?” Như Ý hơi khó hiểu đối với suy đoán này của Trác Lỗi, cô nhìn hắn: “Tại sao huynh lại nghĩ như vậy?”
Trác Lỗi mỉm cười: “Muội suy nghĩ mà xem, lần trước chuyện làm ăn của Vệ quốc công thất bại, cuối cùng còn bị chúng ta khiến cho thiệt hại càng nặng nề hơn. Ông ta còn bao nhiêu tiền tài chứ, liệu có đủ để nuôi binh sĩ đến qua tết rồi mới tạo phản không?” Trác Lỗi tràn đầy tự tin nói. Dáng vẻ tự tin này hoàn toàn giống hệt với Như Ý. Quả nhiên là rất giống, đúng là người sống cùng nhau không giống nhau cũng không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.