Chương trước
Chương sau
“Đệ đệ, đừng nghĩ, chuyện kinh thành bây giờ đã tiến hành theo kế hoạch, đệ không cần bận tâm, tuyệt đối đừng bứt dây động rừng, thuận theo ý của Vệ quốc công mà làm, hôm đó ta sẽ lộ tin tức cho Vệ quốc công, dùng nó để bảo đảm an toàn của phụ thân!”
Vài câu thật đơn giản đã đánh bay tất cả phiền muộn của Trác Tuấn! Trác Tuấn lúc này với từ từ yên tâm, đã thuận theo ý của Vệ quốc công, vậy tốt nhất bây giờ cần một ngày cùng nhau thương lượng mưu phản, sau đó thuận tiện thăm dò tính huống của phụ thân mình.
“Hầu gia, thực sự là nhớ rượu ở chỗ ông, cho nên lại đến đây!” Bây giờ ở người ngoài xem, quan hệ giữa Trác Tuấn và Vệ quốc công đã quen thuộc như bạn bè lâu năm.
Vệ quốc công không nghĩ tới Trác Tuấn này không trả lời thư của mình, ngược lại gặp mặt bàn bạc, Trác Tuấn đã không quan tâm việc giám thị Hoàng thượng ở xa nơi kinh thành, vậy ông ta còn lo lắng gì? Đây không phải rõ ràng chứng minh Trác Tuấn muốn đứng cùng một thuyền với mình sao?
Nghĩ tới đây, Vệ quốc công càng nhiệt tình: “Ở đây không có gì, chỉ có nhiều rượu, nghĩ tới những người rong ruổi sa trường như chúng ta, yêu thích nhất chính là rượu!” Vệ quốc công vừa nói vừa dẫn Trác Tuấn tới thư phòng.
Đối với cách nói như vậy của Vệ quốc công, làm võ tướng như Trác Tuấn rất tán thành, cũng không chậm trễ, theo vào thư phòng.
“Ngươi cảm thấy lúc nào được xem là thời cơ tốt nhất?” Vệ quốc công mở miệng đã hỏi.
Trác Tuấn cười: “Chuyện này, vẫn là Vệ quốc công nói thì mới tính, đến lúc đó chỉ cần ông nói một tiếng, phía tôi sẽ lập tức điều người không phải được rồi sao.” Chiêu này của Trác Tuấn chính là thả con săn sắt bắt con cá rô.
Quả nhiên, Vệ quốc công vừa nghe, đây là chuyện vui, nhưng ông ta đương nhiên sẽ không hài lòng đáp ứng như vậy, như vậy ngược lại thể hiện mình là chủ nhân, Trác Tuấn là nô bộc, Trác Tuấn này mặc dù trong lòng không nói ra, nhưng ông ta không dảm đảm bảo lần tới Trác Tuấn sẽ không trở mặt.
“Chuyện này, đương nhiên là đôi bên thương lượng, bản hầu không muốn đến lúc đó cậu cảm thấy bản hầu là chủ nhân, cậu là thuộc hạ, dù sao chúng ta cũng xem như cùng lật đổ giang sơn của Thác Bạc gia, giải cứu phụ thân của cậu!” Lời nói khiêm tốn của Vệ quốc công quá cho người ta thể diện, làm mười ta cũng không tiện phản bác, mà trong lòng ông ta lại rất tính toán, đến lúc đó nếu thất bại, ông ta có thể kéo người làm đệm lưng!
Trác Tuấn là một võ tướng, không có uyển chuyển như vậy, hắn chỉ biết Vệ quốc công khẳng định có mưu kế, còn thật sự không biết thời gian của chuyện này xử lý thế nào: “Nếu không, ông trực tiếp nói một chút, phía ông chuẩn bị thế nào rồi?”
Câu này của Trác Tuấn, ngược lại làm Vệ quốc công hoài nghi: “Phía ta đương nhiên chuẩn bị thỏa đáng rồi, muốn mưu phản lập tức cũng có thể!”
Loading...
Trác Tuấn sững sờ, cảm thấy ánh mắt Vệ quốc công nhìn mình có chút quái dị, lập tức sửa miệng: “Ý ta là chỉ cần phía ông chuẩn bị xong, thông báo một tiếng, phải biết, phía ta không cần chuẩn bị nhiều gì, ông biết binh lính ta trực tiếp dẫn tới, đương nhiên đều nghe lệnh của ta, những đồ dùng trên chiến trường cũng có rồi!”
Lúc này, ngược lại Vệ quốc công yên tâm: “Vậy thì tốt, ta sẽ thông báo thời gian cho cậu trước!”
Trác Tuấn thấy Vệ quốc công tin mình, lúc này mới yên tâm, sau đó hỏi: “Ta muốn gặp phụ thân ta!”
“Đương nhiên, đương nhiên, Trác lão tướng quân có phúc, có nhi tử hiếu thuận như cậu!” Nói rồi lại dẫn Trác Tuấn tới trước phòng đó lần nữa.
“Ta có thể một mình nói chuyện vài câu với phụ thân không?” Trác Tuấn xoay người yêu cầu.
Mắt Vệ quốc công lóe lên điều gì, cười nói: “Mau đi nói đi, nghĩ nghĩ hai người cũng hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói! Nhưng, cậu phải cẩn thận Trác lão tướng quân, bây giờ thần sắc ông ấy dường như có chút không bình thường, không nói tới không biết nói chuyện, còn ghét có người đến gần, có lúc thậm chí dùng chân đá, nếu cậu tới quá gần, sợ ông ấy bây giờ không nhận ra, nhận lầm cậu!”
Trác Tuấn gật gật đầu, xem như đồng ý với Vệ quốc công.
Vệ quốc công rời đi, nhưng không phải thật sự rời đi, ông ta là vì nghe trộm lời của Trác Tuấn này, cũng vừa khéo xem thử Trác lão tướng quân có phải điên thật không.
“Cha, hài nhi bất hiếu, làm cha chịu khổ rồi!” Trác Tuấn quỳ trước người bị xích sắt trói chỉ lộ ra ngũ quan trên khuôn mặt, bi thương nói.
Không biết có phải vì giọng Trác Tuấn là phiền đến sự yên tĩnh của Trác lão tướng quân không, lời hắn vừa nói ra, Trác lão tướng quân đã không nghe khua tay, chân cũng dùng tới, như là tức giận, lại như trách móc
Trác Tuấn nào chú ý tới sự bất thường của Trác lão gia, chỉ xem là hành động Trác lão gia ra do mình đến gần, trong lòng càng thêm đau khổ, lúc này hắn thậm chí muốn bỏ qua lời của Trác Lỗi, bỏ qua lời phụ thân nói với mình trước lúc đi trước đây, có phải lúc đó phụ thân đã biết mình sẽ có kết cục như vậy không.
“Cha, tên hoàng đế đó thật sự là hôn quân, Trác gia chúng ta mấy đời trung lương, trong mắt hắn lại trở thành có lòng mưu phản, nếu không sao lại đối xử tàn nhẫn với cha như vậy! Trác Tuấn cúi đầu tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý đến sự kích động của Trác lão tướng quân.
“Hừ hừ” Trác lão tướng quân thật sự kích động đau khổ, ông thấy Trác Tuấn còn đang cố gắng nói, lại không nhìn thấy phản ứng của mình, rất nôn nóng, cuối cùng hết cách ông cô gắng dùng đôi chân trần của mình chà xát trên mặt đất, chà đến chảy máu.
Trác lão tướng quân thấy máu trên chân, thì cười, sau đó viết ba chữ “không được phản!” trên mặt đất, tiếp đó giơ chân, bôi máu lên mặt Trác Tuấn.
Trác Tuấn cảm thấy máu trên mặt mình, lúc này mới ngẩng đầu nhín Trác lão tướng quân, thấy chữ trên chân: “Cha, chân của cha!”
Trác lão tướng quân vội vòng chân, mấy chữ đó đã không thấy nữa, tiếp đó lại gào thét một tiếng.
“Vệ quốc công, ông kêu đại phu tới băng bó cho cha ta, chân ông đều bị rách rồi!”
Trác Tuấn hiểu lời của Trác lão gia, nhưng hắn thật sự đau lòng, hành động tàn nhẫn như vậy, hắn có thể không đau lòng sao!
Vệ quốc công lúc này mới từ bên ngoài đi vào, nhưng có lẽ Vệ quốc công lúc này cũng không nghĩ tới Trác Tuấn lại minh mẫn, tốc độ ông ta đi vào quá nhanh, chốc lát đã trúng kế của đối phương, Trác Tuấn chốc lát đã đoán được Vệ quốc công ở ngoài nghe trộm, việc này làm hắn đột nhiên cảm thấy lời của Trác Lỗi rất có đạo lý.
“Ta lập tự đi sắp xếp đại phu, cậu không cần quá đau lòng, đợi chúng ta thành công, ép Thác Bạc Liệt giao chìa khóa, chúng ta có thể tìm đại phu tốt nhất cho Trác lão tướng quân, trị khỏi cho lão tướng quân!” Khi Vệ quốc công nói lời này, bộ dạng tuyệt đối chính nghĩa.
Trác Lỗi cười cười, dường như rất cảm kích, nhưng cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
“Hoàng thượng, ‘trung tâm từ thiện’ đó dường như rất có lai lịch, nghe nói ngay cả người giàu nhất cũng chủ động chuẩn bị cho sự khai trương của cô ta, còn đặc biệt mời các quan viên!” Một người mặc quần áo đen quỳ trước mặt Thác Bạc Liệt bẩm báo.
Thác Bạc Liệt kinh ngạc: “Chủ nhân của ‘Trung tâm từ thiện’ đó là ai?” Hắn có thế không tò mò sao? Lần trước người giàu nhất đó còn ở biên cảnh, lúc nào thì đã tới kinh thành, hơn nữa còn làm ra động tĩnh lớn như vậy, rất rõ ràng là vì thu hút sự chú ý của mình.
“Hồi hoàng thượng, chỉ biết là một nữ tử, nữ tử này tên Như Ý!”
“Bang!” Ly trong tay bị Thác Bạc Liệt bất cẩn làm rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn.
Như Ý, lại là Như Ý, sẽ là người hắn muốn tìm sao? Nhưng nếu không phải, vì sao lại gióng trống khua chiêng để thu hút sự chú ý của mình.
“Còn có tin tức gì không?” Thác Bạc Liệt ổn định tâm trạng, nhìn thuộc hạ hỏi.
người kia thấy Thác Bạc Liệt hồi phục lại, lúc này mới tiếp tục mở miệng: “Nghe nói nữ tử đó là em gái của người giàu nhất Trác Lỗi, còn có hôm nay chính là ngày khai trương, mời các quan viên lớn nhỏ trong kinh thành tới!”
Thuộc hạ nói vậy, Thác Bạc Liệt không đi thì không được rồi, người giàu nhất? Ha ha, hắn ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là muốn làm gì.
“Muội, muội sẽ không dùng khuôn mặt thật để gặp người chứ?” Trác Lỗi không muốn Như Ý và hoàng thượng thật sự gặp mặt, càng không muốn Thác Bạc Liệt nhận ra Như Ý, cho nên mới lại truy hỏi.
Như Ý thấy bộ dạng lo lắng của Trác Lỗi, cô cũng không nhịn được cười ra tiếng: “Ca, yên tâm, muội đương nhiên là dùng gương mặt lần trước để gặp hắn, nhưng lại dùng tên thật, huynh nói như vậy có phải càng kích thích không, với thói quen cảnh giác của hoàng thượng, hắn nhất định sẽ cho rằng muội tra được mục đích hắn ra ngoài lần trước, càng thêm nghi kỵ thế lực của chúng ta, như vậy hắn tất nhiên hy vọng hợp tác với chúng ta, kéo chúng ta tới gần, phải biết rằng lúc này, Vệ quốc công muốn tạo phản, nếu chúng ta có suy nghĩ gì, hắn sẽ bị lưỡng đầu thọ địch, huynh cảm thấy hắn có thể ứng phó được sao?” Như Ý nói lời này, bộ dạng phấn chấn, giống như chim ưng bay lượn làm người ta phải ngước nhìn.
Trác Lỗi vừa nghe Như Ý nói vậy, trong lòng cảm thán, gật gật đầu: “Nhưng Ý nhi, ‘trung tâm từ thiện này của muội’ đặc biệt như vậy, huynh thật sự rất tò mò!”
Như Ý nhìn ánh mắt sùng bái của ca ca với mình, càng thêm tự tin, cô cũng không biết mình tại sao lại có suy nghĩ kỳ diệu như vậy, giống với rất nhiều bản lĩnh khác, mỗi lần cô mạo hiểm, cô đều sẽ lấy ra vận dụng được, nhưng những ký ức về bản lĩnh này lại là mê cung với cô.
“Đợi lát nữa sẽ cho huynh mở rộng tầm mắt!” Như Ý nói lời này, rõ ràng rất nghịch ngợm, cũng chỉ có trước mặt ca ca mình, cô mới thể hiện ra đáng yêu như vậy, trẻ con như vậy.
“Vậy huynh lau mắt chờ đợi!” Thấy Như Ý đùa với mình như vậy, trong lòng Trác Lỗi rất thỏa mãn.
“Các vị quan khách, các vị quan viên, tối nay để chúng ta cùng tại đây hưởng thụ sực đặc biệt của nơi đây đi!” Tú bà lên tiếng, toàn bộ người bên dưới đều dừng ánh mắt lên đài.
Sở dĩ hưng phấn như vậy, là vì nơi đây quả thực không giống bình thường, đầu tiên là bố trí không giống bình thường, rõ ràng có chút giống tiên cảnh trong mộng, xinh đẹp như vậy, hơn nữa thức ăn cũng không giống bình thường, còn có vũ đài dường như cũng không giống thông thường, bên dưới đã có một sân khấu thấp, bên trên còn có một sân khấu trên không, hơn nữa không biết chủ nhân làm sao làm ra được, làm cả căn phòng đều là đèn khác biệt, hơn nữa còn đang xoay tròn.
Đầu tiên là một đám cô gái nóng bỏng, ăn mặc như ẩn như hiện, làm người ta nghĩ ngợi lung tung.
Lúc này, Như Ý đang ở trong phòng, xem tiết mục bên dưới cùng ca ca mình, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Con người Trác Lỗi sắp rơi ra rồi, trong mắt đầy kinh ngạc.
Như Ý phì cười: “Ca, nếu thích những cô gái ấy như vậy, nếu không muội sai vài người đến phục vụ huynh!?” Như Ý nói lời này ý tứ sâu xa.
Trác Lỗi nghe Như Ý chọc ghẹo, mới thu lại ánh mắt của mình, khuôn mặt tinh nghịch nhìn Như Ý: “Ý nhi, huynh cảm thấy muội là tiên nữ, chỉ có tiên nữ mới có thể làm ra tiên cảnh thế này, sao muội làm ra được?”
Như Ý nhướn mày: “Ca, muội đã là tiên nữ, vậy đương nhiên là búng tay một cái, những thứ này sẽ biến thành thế này rối!” Như Ý không trực tiếp trả lời, cô cũng không có cách nào giải thích những chuyện mình biết.
Trác Lỗi còn muốn nói gì, nhưng đột nhiên nhìn thấy nơi Như Ý đang nhìn một nơi lộ ra sự vui vẻ, thuận theo ánh mắt cô nhìn sang, Trác Lỗi cũng rất vui mừng.
“Nhìn đi, muội nói cá sẽ cắn câu!”
Như Ý nhìn thấy người kia lên lầu, sau đó xoay đầu nói với Trác Lỗi.
Trác Lỗi kinh ngạc, nhưng, sau đó cười, hắn cảm thấy mặc dù Như Ý không có ký ức, nhưng cô bây giờ còn sáng suốt hơn, thông minh hơn trước đây, hơn nữa cũng trưởng thành rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.