Lý Tông Dũng nghe thấy tiếng gõ cửa đó, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Trước khi ông vào phòng họp đã đặc biệt dặn dò cấp dưới đến lúc nào thì vào phòng nghỉ nói có chuyện khẩn cấp gọi ông đi.
Lúc đó ông tưởng Quý Chính Hổ tới là để diễn, ai ngờ anh ta lại đến nói chuyện của Nhiếp Nhiên.
Đúng là làm ông tức chết rồi!
Sau đó, ông cất giọng, “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra.
“Tiểu đoàn trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì thế?”
Hai người vốn đang giằng co, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.
Lý Tông Dũng há hốc mồm, lắp bắp, “Cô… sao cô…”
“Mùi nước khử trùng trong bệnh viện quá khó ngửi, cho nên tôi về.” Người kia đi từ cửa vào, trên khóe miệng là nụ cười quen thuộc.
Lúc này Nhiếp Nhiên mặc đồ rằn ri, đứng thẳng tắp trước mặt hai người kia, nhìn dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh.
“Ba? Sao ba lại đến đây?” Nhiếp Nhiên trả lời Lý Tông Dũng xong, chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Thành Thắng, “Ba đến bao lâu rồi? Sao không nói cho con biết?”
Dáng vẻ ngạc nhiên kia hoàn toàn khác với Diệp Nhiễm bắt ông ta hành hạ ông ta ở trong hang ổ cướp biển trước đó.
Lúc Nhiếp Thành Thắng nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó nghe thấy cô nhắc tới hai chữ bệnh viện, ông ta cau mày hỏi: “Tại sao con lại ở trong bệnh viện?”
Lúc này, Lý Tông Dũng vừa mới hồi hồn thì lại nghe Nhiếp Thành Thắng hỏi vậy, cả người lập tức căng thẳng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598843/chuong-1552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.