Lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bên cạnh truyền đến tiếng hô của Nghiêm Hoài Vũ, “Trời! Uông Tư Minh, cậu mặc bộ đồ rằn ri này đẹp trai đấy. Nhìn khẩu súng này đi, ngầu quá!”
Uống Tư Minh đã hoàn thành huấn luyện từ trước Tết âm lịch năm nay, sau Tết, anh ta được điều đến đội thủy quân lục chiến, trở thành chiến hữu với Phương Lượng.
Chỉ mới ba bốn tháng ngắn ngủi, Uông Tư Minh trông rắn rỏi hơn nhiều, gương mặt lộ rõ vẻ cương nghị nghiêm túc.
“Đúng rồi, Nhiếp Nhiên đâu!” Phương Lượng nhìn quanh không thấy Nhiếp Nhiên đâu, thấy lạ hỏi.
Từ khi rời khỏi đơn vị, anh ta chưa gặp lại Nhiếp Nhiên.
Đám người kia vốn vẫn cười híp mắt, vừa nhắc đến Nhiếp Nhiên, sắc mặt ai nấy đều lập tức thay đổi.
Uông Tư Minh thấy thế cũng biết ngay, “Cô ấy vẫn chưa về à?”
Lúc ấy khi anh ta nhận được lệnh điều động, Nhiếp Nhiên vẫn chưa về.
Anh ta tưởng là cùng lắm là Tết Nhiếp Nhiên sẽ về.
Vậy mà cho đến khi rời đơn vị dự bị, anh ta vẫn không đợi được cô.
“Ừm, vẫn chưa trở lại.” Hà Giai Ngọc xụ miệng, gật đầu.
Phương Lượng không hiểu bọn họ đang nói gì, hỏi: “Chưa trở lại? Vậy là ý gì?”
Hà Giai Ngọc ngồi ở chính giữa thở dài trả lời: “Đừng nhắc đến nữa, năm ngoái Tiểu Nhiên Tử đi ra ngoài làm chút chuyện, sau đó nghe sĩ quan huấn luyện nói cô ấy xảy ra tai nạn ở trên đường, bây giờ đang ở bệnh viện điều dưỡng.”
“Tai nạn? Có nghiêm trọng không? Bệnh viện nào?” Phương Lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598833/chuong-1542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.