Hoàng hôn buông xuống, tham mưu trưởng ở trên thuyền đợi mãi không thấy phó tham mưu trưởng báo cáo tin tức gì. Quá sốt ruột, ông ta hỏi lính cần vụ ở bên cạnh, “Phó tham mưu trưởng đâu? Sao cả ngày nay tôi không nhìn thấy anh ta đâu cả?”
Anh lính kia trả lời ấp úng: “Chuyện này… Báo cáo, đến bây giờ phó tham mưu trưởng vẫn chưa về.”
“Chưa về? Đã một ngày rồi, sao mà vẫn chưa về?”
“Chúng tôi cũng không biết.”
“Vậy các cậu còn không lập tức phái người đi xem xem.”
Tham mưu trưởng nói như vậy, lính cần vụ kia lập tức vâng lệnh, đi ra ngoài.
Một tiếng sau, người được phái ra ngoài đã quay lại, “Báo cáo tham mưu trưởng. Phó tham mưu trưởng đang ngồi một mình ở chỗ đó kiểm tra tiền cho bọn chúng, bọn chúng nói không kiểm tra xong sẽ không cho gặp người.”
“Cái gì?!” Tham mưu trưởng kinh ngạc, đứng phắt lên khỏi ghế.
Mấy sĩ quan đang định tới hỏi tiến triển của chuyện này, không nhịn được tức giận mắng, “Thế này đúng là ức hiếp người quá đáng! Bọn khốn kiếp này!”
“Tham mưu trưởng, chuyện này không thể nhịn được nữa, rõ ràng là bọn chúng đang khiêu khích chúng ta!”
“Tham mưu trưởng, đêm nay chúng ta phái người tập kích bất ngờ đi.”
“Đúng vậy, bọn chúng không để cho chúng ta gặp người, cứ kéo dài mãi, nói không chừng đã sớm âm thầm giải quyết người rồi. Tham mưu trưởng, chúng ta không thể kéo dài như vậy nữa.”
“Không sai, kéo dài càng lâu càng không tốt.”
Một đám người hùng hổ, vẻ mặt giận dữ, dễ thấy là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598832/chuong-1541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.