🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thủy thủ mở hệ thống radar lên, từng vòng quét hiện lên trên màn hình hiển thị, đến khi sóng điện radar bắn ra quay lại, ăng ten nhận được tín hiệu, thủy thủ kia lập tức báo cáo với Nhiếp Thành Thắng: “Sư đoàn trưởng, đã tìm được cái thuyền đó rồi!”
Nhiếp Thành Thắng chắp hai tay sau lưng, nói: “Bám theo.”
“Rõ!”
Thủy thủ kia đáp xong, tay nhanh thoăn thoắt thao tác máy móc trên thuyền.
Chiếc thuyền nhanh chóng chạy về phía nguồn tín hiệu phản hồi lại.
Nhưng sau khi bọn họ bám theo chiều thuyền trước mặt kia không biết bao nhiêu vòng trong vùng quần đảo này, Nhiếp Thành Thắng liền cau mày lại, thấp giọng nói: “Bọn chúng đang đi dạo vườn hoa với chúng ta à?”
Nhìn chiếc thuyền kia qua trái qua phải, thậm chí còn đặc biệt tìm một số chỗ ẩn nấp, vì thế Nhiếp Thành Thắng vội vàng cầm máy bộ đàm ở bên cạnh lên, ra lệnh cho mấy chiếc thuyền khác, “Lập tức phái thêm mấy chiếc thuyền khác bao vây cho tôi, đồng thời kêu gọi đầu hàng, bảo bọn chúng lập tức dừng lại.”
Người trong máy bộ đàm lập tức trả lời lại, “Rõ!”
“Chiếc thuyền trước mặt xin chú ý, đề nghị chủ thuyền lập tức cập bến để tránh xảy ra ngộ thương.” Tiếng cảnh cáo truyền qua loa vang dội từ phía sau.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên trong khoang thuyền nghe thấy từng tiếng cảnh cáo kia thì chẳng để ý, tiếp tục yêu cầu: “Tăng thêm tốc độ, đi vào hòn đảo nhỏ trước mặt.”
Tên thuộc hạ nhận được phân phó của cô, lại tăng nhanh tốc độ lái về phía trước.
Nhiếp Thành Thắng thấy bọn họ coi như không nghe thấy lời cảnh cáo, sắc mặt sầm xuống.
Đây rõ ràng là đang khiêu khích mình!
Sau đó ông ta lại ra lệnh yêu cầu mấy chiếc thuyền khác tăng tốc độ bao vây lấy bọn họ.
Ông ta không tin, làm như vậy còn không ép được chiếc thuyền kia dừng lại.
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, mấy chiếc thuyền vốn còn ở phía sau bắt đầu chậm rãi tách ra, dùng phương thức hình cánh cung bắt đầu đánh bọc sườn thuyền của Nhiếp Nhiên.
Một tên thuộc hạ ở bên ngoài khoang thuyền phát hiện ra chuyện này, lập tức chạy vào bên trong khoang thuyền, báo cáo: “Không xong rồi, đám cảnh sát biển kia muốn bao vây chúng ta. Cô Diệp, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên cầm lấy ống nhòm của hắn đi ra phía sau khoang thuyền quan sát, quả nhiên thấy thuyền của bọn họ đang bị bao vây.
Lấy nhiều bắt nạt ít à?
Nhiếp Nhiên nhét ống nhòm vào lại tay tên kia, tiếp tục dặn dò người lái thuyền: “Tìm một chỗ khuất nhất ở hòn đảo trước mặt, sau đó lên đảo.”
“Rõ!”
May mà ngay từ đầu Nhiếp Nhiên đã tính được bọn họ đi theo mình dạo vườn hoa lâu như vậy, nhất định sẽ lập tức đổi bị động thành chủ động, cho nên vừa rồi cô mới bảo người lái tàu lại gần hòn đảo đó.
Hòn đảo nhỏ đó nối liền với hòn đảo chính của bọn họ, chính là bức thành che chở tự nhiên mà Phó lão đại nói.
Chỗ cô chọn này thật ra rất nguy hiểm, dù sao nơi này cũng có hang động có thể thông với đảo chính. Nhưng bây giờ bọn họ không có thức ăn, cũng không có nguồn nước, càng không có đạn dược, chỉ có thể lên hòn đảo này.
Như vậy, không chỉ có thể dùng hoàn cảnh địa lý hiểm yếu ép cảnh sát biển rút lui, mà còn có thể thuận lợi để người bên đảo chính tới tiếp ứng.
Lúc chuẩn bị lên đảo, Nhiếp Nhiên dặn dò hai mươi người còn lại kĩ càng: “Bọn chúng tra được thuyền của chúng ta, chắc chắn tạm thời sẽ chờ thời cơ hành động, khoảng thời gian này đủ cho chúng ta nấp đi. Lên đảo rồi mọi người chạy càng xa càng tốt, đừng để bị bắt. Ngộ nhỡ thật sự không may bị phát hiện, nhớ là nhất định không được nổ súng với bọn chúng. Bởi vì chỉ cần bại lộ, tất cả mọi người đều sẽ bị bọn chúng bao vây trên đảo.”
Nhiếp Nhiên vô cùng nghiêm túc dặn dò bọn họ, Phó lão đại ở bên cạnh an ủi cô, “Cô yên tâm đi, các anh em rất quen thuộc khu vực này, hơn nữa nơi này toàn là đầm lầy, rất nguy hiểm, bọn chúng không thể đánh phá dễ dàng đâu.”
Chương 1524.2ĐANG CHƠI TRÒ TRỐN TÌM À?
Nhưng sự an ủi của hắn cũng không khiến sắc mặt Nhiếp Nhiên hòa hoãn đi bao nhiêu, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng: “Còn nữa, trong trang bị của những binh lính kia đều có thức ăn và nước uống, nếu như bắt sống được, cố gắng vơ vét sạch đồ trên người bọn chúng, sau đó đập nát máy bộ đàm, đồng thời trói người lại, hoặc là giấu đi! Nhưng tuyệt đối không được giết bọn chúng.”
Nhiếp Nhiên nhấn mạnh câu nói cuối cùng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhưng chính câu này lại khiến cho đám người kia không hiểu, “Tại sao?”
“Có người chết sẽ khiến bọn chúng truy bắt quy mô lớn, người của chúng ta quá ít, không thể chống lại bọn chúng. Nếu như bọn chúng lục soát toàn bộ hòn đảo, chúng ta sẽ xong đời.” Nhiếp Nhiên nói vậy thật ra chỉ là vì không muốn giết cảnh sát biển nên mới kiếm cớ thôi.
Trên thực tế, cho dù bọn họ có giết người hay không, chỉ riêng một tiếng súng kia, Nhiếp Thành Thắng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Nếu như đến lúc thật sự không còn cách nào khác, cô cũng chỉ có thể giơ súng lên, bởi vì dù sao cô cũng muốn sống.
Lời nói Nhiếp Nhiên tạm thời khiến đám người này miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó Nhiếp Nhiên hỏi Phó lão đại ở bên cạnh: “Đã lấy hết súng chưa? Đồ ăn đã phân chia xong rồi chứ?”
Lần này bọn họ nhân lúc buổi tối tới tuần tra, không phải là đến sống mái chính diện với nhau, trang bị cùng với đồ ăn trên thuyền không có bao nhiêu, miễn cưỡng mỗi người cầm hai cái bánh bao, một chai nước mà thôi.
“Đã làm xong hết rồi.” Phó lão đại gật đầu rồi đưa một phần đồ ăn nước uống trong tay cho Nhiếp Nhiên, “Đây là phần của cô.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu từ chối: “Tôi không cần, mọi người ăn đi.”
Cô vốn rất thận trọng với đồ ăn, huống hồ mới vừa bị ám sát, làm sao có thể còn nhận đồ ăn trong tay Phó lão đại được?
Phó lão đại thấy cô không cần, tưởng rằng cô cố ý tiết kiệm đồ ăn để lại cho bọn họ, lập tức nghiêm mặt nói: “Như vậy làm sao được! Cô không ăn, cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này với hắn nữa, lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tất cả mọi người lên đảo! Nhớ lời tôi, cố gắng hết mức không nổ súng để thu hút sự chú ý của đám cảnh sát biển kia.”
Nói xong, cô lại đi vào trong khoang thuyền.
Phó lão đại vốn cũng muốn lên đảo cùng, nhưng nhìn thấy Nhiếp Nhiên không đi lên đảo mà lại vào bên trong khoang thuyền, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, vì vậy đi vào trong khoang thuyền cùng cô.
“Cô Diệp, sao cô không lên đảo?” Phó lão đại tò mò hỏi.
Nhiếp Nhiên đứng ở trong khoang thuyền, cẩn thận kiểm tra một vòng, đồng thời hỏi thẳng: “Phó lão đại, anh đã liên lạc với người trên đảo chính chưa?”
Phó lão đại không hiểu cô muốn làm gì, nhưng vẫn trả lời: “Đã liên lạc rồi, bọn họ sẽ quan sát ở trong bóng tối, đến khi cảnh sát biển rời đi sẽ đến đón chúng ta.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Cô gật đầu, vừa nói xong đã cầm lấy cái máy bộ đàm bên trong khoang thuyền, sau đó dứt khoát ném xuống đất.
Lúc này, máy bộ đàm bị vỡ thành hai mảnh.
Phó lão đại ngây người ra, “Cô Diệp, cô...”
Nhiếp Nhiên lại rút dây điện của máy bộ đàm ra, đồng thời nhanh chóng cầm cái ghế bên cạnh lên đập vào màn hình.
Một tiếng “choang” thật lớn, máy bộ đàm trên bàn điều khiển bị đập lõm vào, thỉnh thoảng còn có tiếng dòng điện vang lên “rè rè rè”.
“Trời ơi, cô Diệp cô làm cái gì thế!” Phó lão đại thấy bàn điều khiển bị đập ra cái hố lớn như vậy thì nóng nảy.
Đây là cái thuyền cướp được từ chỗ Cao lão đại.
Hắn giữ gìn nó rất lâu cũng không nỡ lấy ra dùng.
Lần này là bởi vì Nhiếp Nhiên tới, cho nên hắn mới đặc biệt lấy ra dùng để tiếp đãi.
Không ngờ Nhiếp Nhiên lại cầm ghế đập vào, khiến nó bị hỏng hoàn toàn.
Hắn đau lòng chết mất.
Chương 1524.3ĐANG CHƠI TRÒ TRỐN TÌM À?
Nhưng Nhiếp Nhiên hoàn toàn không quan tâm, cô lại đập mấy cái nữa, đến khi máy bộ đàm hoàn toàn không thể dùng được nữa mới trả lời: “Lát nữa nhất định bọn chúng sẽ lên thuyền lục soát, khi ấy những thứ này sẽ mang đến phiền toái, dứt khoát đập đi thì hơn.”
Phó lão đại nghe vậy mới hiểu.
Nhưng hiểu thì hiểu, trong lòng hắn vẫn rất đau.
Sớm biết sẽ như vậy, ban đầu hắn sẽ dùng chiếc thuyền nát kia của bọn họ đi tuần tra.
Trong lúc Phó lão đại còn đang đau lòng, Nhiếp Nhiên đã phá hủy mọi thứ xong xuôi, sau đó cô giục hắn cùng nhanh chóng lên đảo.
Ở trên đảo, tất cả mọi người đều dừng lại.
“Mọi người còn ở đây làm gì?” Nhiếp Nhiên thấy bọn họ đứng trơ ra như cọc gỗ ở đó, thấp giọng mắng.
“Chúng tôi đợi lão đại.” Một tên anh em trong đó trả lời.
Nhiếp Nhiên cạn lời, đến lúc này rồi còn tinh thần tập thể cái gì? Đâu phải là binh lính quân đội huấn luyện ra cơ chứ.
Cô đi vào trong đảo đầu tiên.
Phó lão đại ở phía sau vội vàng nói: “Cô Diệp, tôi cảm thấy cô không quen mọi thứ ở đây, hay là cô đi cùng chúng tôi đi? Tổng cộng chỉ có hai mươi người, nhiều người dễ làm việc hơn.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Cũng được, vậy chúng ta cùng đi.” Nguồn:
Hơn hai mươi người bắt đầu nhanh chóng di chuyển vào bên trong hòn đảo, chỉ còn lại một chiếc thuyền đậu ở cạnh hòn đảo nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa theo sóng biển.
Mấy chiếc thuyền ở phía xa căn cứ theo thông tin phản hồi từ radar, dần dần áp sát hòn đảo nhỏ. Lúc đến gần, bọn họ thấy rõ chiếc thuyền kia cập bến đứng im ở đó, thủy thủ lập tức báo cáo với Nhiếp Thành Thắng: “Sư đoàn trưởng, thuyền của bọn chúng đang đứng im ở kia.”
Nhiếp Thành Thắng dùng ống nhòm kiểm tra trước một lần, sau đó mới phân phó: “Tạm thời tất cả thuyền chưa hành động, cứ đợi đã rồi tính.”
Thủy thủ nhận được mệnh lệnh dùng máy bộ đàm tiến hành trao đổi với mấy chiếc thuyền khác. Tất cả thuyền lập tức dừng tại chỗ, bao vây chiếc thuyền kia theo hình vòng cung nhỏ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cuối cùng, sau khi đợi một tiếng, Nhiếp Thành Thắng thấy mãi mà chiếc thuyền kia không có bất cứ động tĩnh gì, lập tức dùng máy bộ đàm ra lệnh, “Phái một tiểu đội tiến lên thám thính tình hình trước.”
Đầu kia máy bộ đàm nhanh chóng có người trả lời: “Rõ.”
Qua khoảng năm phút, trong máy bộ đàm vang lên tiếng báo cáo đi kèm với tiếng rè rè của dòng điện: “Báo cáo, trong thuyền không có ai, máy bộ đàm và các trang bị bên trong khoang thuyền đều đã bị phá hỏng hoàn toàn.”
Bị phá hỏng?
Xem ra bọn họ sợ dùng máy bộ đàm điện sẽ bị theo dõi, cho nên khẩn cấp phá hỏng tất cả thiết bị trước khi bỏ thuyền.
“Có phát hiện gì khác trong thuyền không?” Nhiếp Thành Thắng lại hỏi.
Tiếng dòng điện ồn ào vẫn vang lên, đối phương bình tĩnh trả lời: “Báo cáo, bên trong thuyền không có bất cứ phát hiện gì. Có điều trên thuyền có dấu đạn, xem ra là một chiếc thuyền cướp biển.”
Nhiếp Thành Thắng nhìn hòn đảo nhỏ gần chiếc thuyền kia, lập tức ra lệnh cho mấy tiểu đội trên những chiếc thuyền khác: “Chú ý, tiểu đội số 2 và số 3 lập tức lên đảo tìm kiếm toàn diện.”
“Đội số 2 nhận lệnh.”
“Đội số 3 nhận lệnh.”
Sau hai tiếng trả lời, Nhiếp Thành Thắng đặt máy bộ đàm xuống.
Chỉ một lát đã thấy người của hai tiểu đội ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ được thả xuống biển, nhanh chóng đi vào hòn đảo nhỏ kia.
“Người của tiểu đội số 2 và số 3 chú ý, đối phương có thể là cướp biển có súng và vật phẩm nguy hiểm, mọi người phải cảnh giác mọi lúc. Có thể bọn chúng lên đảo chưa lâu, phải mai phục cẩn thận.”
“Đội 2 đã rõ.”
“Đội 3 đã rõ.”
Nhiếp Thành Thắng uy nghiêm nhìn hòn đảo nhỏ đen sì cách đó không xa.
Chương 1524.4ĐANG CHƠI TRÒ TRỐN TÌM À?
Cùng lúc đó, Nhiếp Nhiên và Phó lão dẫn đám người không ngừng đi xuyên qua rừng cây tiến vào trung tâm hòn đảo.
Trên đường đi, Cửu Miêu thấy Nhiếp Nhiên không hề dừng lại, lại nhìn vết thương trên cánh tay cô, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Vết thương của cô vẫn ổn chứ?”
Nhiếp Nhiên rất không để ý, trả lời: “Tạm thời không có vấn đề.”
Cô nhìn rừng cây dày đặc phía xa, bước chân vẫn không hề dừng lại.
Hòn đảo này rất lớn, đi sắp hai tiếng rồi mà bọn họ vẫn chưa tiến vào được trung tâm đảo, chỉ quanh quẩn ở giáp ranh thôi.
Nhưng gay go nhất là đám cướp biển kia đã bắt đầu sắp không chịu nổi rồi.
Mặc dù bọn chúng quen thuộc với hoàn cảnh địa lý ở nơi này, nhưng dù sao bọn chúng cũng chỉ là cướp biển, không phải là người thuộc hệ thống quân đội, chưa trải qua huấn luyện, thể năng so với cô chênh lệch rất lớn.
Phó lão đại cố gắng khoảng nửa tiếng nữa cũng không theo kịp, hắn thở hổn hển hỏi Nhiếp Nhiên: “Cô Diệp, rốt cuộc chúng ta phải đi đến lúc nào mới có thể dừng lại? Các anh em đều không chịu nổi rồi.”
Hắn đột nhiên thấy hối hận, sớm biết cô Diệp chạy giỏi như vậy, hắn đã không bảo cô đi cùng rồi, rõ ràng là hắn đang tự hành hạ bản thân mà.
Nhiếp Nhiên nhìn đám người phía sau, trừ Cửu Miêu chỉ hơi thở gấp cùng với Giang Viễn liều mạng đi theo ra, những người khác đều tụt lại quá xa.
Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời, lúc đang muốn giục bọn họ lên đường, lại nghe thấy Cửu Miêu nói: “Hình như vết thương của cô rách ra chảy máu rồi.”
Phó lão đại thấy ngay đây là một cơ hội tốt!
Hắn lập tức chạy lên kiểm tra, “Chảy máu rồi? Vậy thì không thể đi nữa, nhất định phải tìm một chỗ nghỉ ngơi một lúc mới được! Nếu không tôi không thể nào ăn nói với Hoắc tổng đâu.”
Nói rồi, không đợi Nhiếp Nhiên lên tiếng, hắn đã triệu tập các anh em bắt đầu tìm chỗ ẩn nấp.
Nhiếp Nhiên nghe thấy hai chữ “Hoắc Hoành” thì cong khóe miệng lên cười châm biếm.
Ăn nói?
Chỉ sợ là bây giờ đến lượt anh ta phải cho mình một câu trả lời rồi.
Nhiếp Nhiên đè nén suy nghĩ trong lòng xuống, nhìn qua cảnh vật xung quanh, phát hiện nơi này cây cối rậm rạp, sương mù cũng rất dày, miễn cưỡng có thể coi là một chỗ tốt.
Vả lại vết thương trên tay cần phải băng bó lại, cô cũng không phản đối.
Cô đợi đám người kia tìm chỗ ẩn nấp.
Cuối cùng, sau khi tìm mười mấy phút, có một người tìm được một cái hang động lớn.
Tên kia vội vàng hô lên, những người còn lại rối rít di chuyển qua đó.
Phó lão đại hỏi Nhiếp Nhiên, “Cô Diệp, cô cảm thấy cái hang động này thế nào?”
“Được, rất kín đáo.”
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Phó lão đại cũng rất mừng rỡ: “Vậy thì nơi này đi.”
Đám người đã mệt đến nỗi muốn bò kia đang định lao vào bên trong, nhưng lại bị Cửu Miêu hô lên, “Không thể vào!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.