Mọi người nghe thấy thế, không nhịn được ngẩn ra tại chỗ.
Phó lão đại thì lên tiếng hỏi lại: “Mày nói cái gì?!”
Tên thuộc hạ kia thấy Phó lão đại vẫn chưa hoàn hồn lại, vì vậy lại nhắc lại một lần nữa: “Bên kia có thuyền đang đến gần phía chúng ta, nhìn hình như là thuyền của cảnh sát biển.”
Lần này Phó lão đại thật sự ngây người.
Sao lại mồm con quạ thế chứ?
Vừa rồi còn nói sợ bị cảnh sát biển phát hiện, không ngờ nhanh như vậy mà cảnh sát biển đã tới rồi.
Người cũng không ngờ còn có Nhiếp Nhiên nữa, nhưng phản ứng của cô nhanh hơn Phó lão đại rất nhiều, cô lập tức giục Phó lão đại: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì!”
“Cái… cái gì?” Phó lão đại vẫn chưa phản ứng kịp, theo bản năng nói: “Nếu như bây giờ đánh, người của tôi cũng không đủ.”
Nếu như ở trên đảo, có lẽ hắn còn có tự tin, dù sao người và đạn dược đều vô cùng dồi dào.
Nhưng bây giờ bọn họ không có gì cả, hơn nữa còn đặt một bộ phận trạm gác ngầm rồi, bây giờ cả chiếc thuyền chỉ có hai mươi người, phải đánh thế nào đây?
Nhiếp Nhiên tức giận nói: “Đánh cái gì! Đánh rồi không phải chứng minh đây là hang ổ cướp biển à!”
Phó lão đại thấy sắc mặt cô đen sì, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Vậy… vậy chúng ta phải làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên cạn lời, cô che vết thương rồi nói với một tên thuộc hạ bên cạnh Phó lão đại: “Lập tức lái thuyền, đi đến hướng Đông Nam, mau!”
Cô vừa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598814/chuong-1523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.