Còn cặp đôi tự dưng bị gán ghép kia hoàn toàn không biết gì chuyện này.
Từ khi vào phòng nghỉ ngơi, Cửu Miêu không ra khỏi cánh cửa kia, còn Nhiếp Nhiên thì luôn quanh quẩn ở kho vũ khí đạn dược và bản vẽ kiến trúc.
Thật ra cô chẳng hiểu gì về những hình vẽ trên đó. Cô cũng chỉ dựa theo lời nói ấp úng và biểu hiện ngập ngừng của bọn họ mới biết được.
Hơn nữa cô không có cách nào vào bên trong xem nên đầu óc càng mơ hồ.
Lần nào cũng phải cầm bản vẽ giả xem rất lâu.
“Cô Diệp đúng là chăm chỉ, bản vẽ này tôi xem mấy trăm lần, sắp nhìn thủng hai cái lỗ trên giấy rồi nhưng vẫn không hiểu, quá phức tạp.” Phó lão đại bê phần đồ ăn của Nhiếp Nhiên đi vào, “Nào nào nào, ăn cơm trước đã, ăn no mới có sức động não.”
Nhiếp Nhiên buông bản vẽ trong tay xuống, nhìn khay đồ ăn hắn đặc biệt bê qua, lập tức khẽ cau mày lại.
Cô không nhịn được nghĩ đến lời lúc ấy Cửu Miêu đã nói với mình.
“Sao Phó lão đại cứ làm mấy việc vặt vãnh này cho tôi suốt thế? Làm thế tôi rất ngại.” Ngoài miệng cô nói ngại, nhưng vẫn không giơ tay nhận lấy.
Phó lão đại cười để khay đồ ăn lên bàn, “Cô Diệp là người bên cạnh Hoắc tổng, đương nhiên tôi phải tiếp đãi cô thật tốt mới được.”
“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên cười nhạt.
Thế nhưng không biết là khả năng diễn xuất của Phó lão đại quá tốt, hay là thật sự không có vấn đề, nụ cười lấy lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598812/chuong-1521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.