Bên trong phòng giam rất u ám, chỉ có ánh nước thỉnh thoảng phản xạ những gợn sóng lăn tăn lên trên vách đá.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên ngoài cửa phòng giam nhìn Cửu Miêu bên trong, người cô ta toàn là vết máu, trông rất nhếch nhác, cô cười hỏi cô ta: “Dùng mạng của cậu ta đổi lấy mạng của anh được không?”
Có lẽ là nụ cười của cô quá xấu xa, ở trong phòng giam âm u này lại sinh ra mấy phần đáng sợ, khiến cho Giang Viễn giống như là nhìn thấy ác ma, co rúc người ra phía sau.
Cảm nhận được sự sợ hãi của hắn, Cửu Miêu lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên, “Cô có cần phải kéo người vô tội chôn cùng tôi không!”
Hình như Nhiếp Nhiên bị lời cô ta làm cho ngạc nhiên, “Bây giờ tôi đang nghĩ cách gỡ tội cho anh, anh không cảm ơn mà còn trách tôi à?”
Thấy cô như vậy, Cửu Miêu hơi nhíu mày.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Nhiễm. Cho dù là lần trước lúc cứu cậu bé kia, cô chỉ có một mình lại còn bị thương, nhưng vào giây phút sống chết cô vẫn có thể cư xử bình tĩnh.
Vậy mà bây giờ, chỉ vì câu “Hoắc Hoành vứt bỏ cô” lại có thể khiến cô mất khống chế như một kẻ điên thế này.
Chẳng lẽ lời mình nói khi đó thật sự quá đáng, đã ép vỡ dây thần kinh cuối cùng của cô ta rồi à?
“Anh như vậy làm tôi đau lòng quá.” Mặc dù Nhiếp Nhiên nói thế nhưng nụ cười vẫn in trên khóe môi.
Cửu Miêu nhìn cái người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598811/chuong-1520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.