“Thừa nhận đi, anh ta vứt bỏ cô, hoàn toàn vứt bỏ cô rồi.” Dù bị uy hiếp nhưng Cửu Miêu chẳng hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên.
Lời Cửu Miêu giống như là một thùng dầu tưới lên Nhiếp Nhiên, hoàn toàn đốt cháy lửa giận luôn đè nén của cô.
Nhiếp Nhiên siết chặt tay nắm cổ áo cô ta lại, híp mắt vào, trong mắt mang theo sát ý, “Cô đang khiêu khích tôi.”
Sắc mặt Cửu Miêu vẫn dửng dưng, “Trong lòng cô chắc chắn cũng biết, nếu không cô sẽ không nói bốn chữ cô không về được nữa.”
Tâm trạng sắp bùng nổ của Nhiếp Nhiên vì câu này của cô ta mà lắng lại, lửa giận cuồn cuộn bắt đầu dần dần dịu xuống.
Cuối cùng cô buông tay ra, vẻ mặt rét lạnh đi tới cạnh cửa, “Ngày mai cô còn phải chuyển gạch, mau về ngủ đi, anh Cửu!”
Hai chữ cuối cùng cô nói vô cùng mạnh.
Cửu Miêu xoay người, nhìn cô, “Anh ta không đáng để cô yêu như vậy.”
Tâm trạng của Nhiếp Nhiên rõ ràng lại bắt đầu nổi lên chút biến hóa, cô giơ tay chỉ cửa, lạnh lùng quát: “Ra ngoài!”
Nhưng Cửu Miêu không đi ngay, cô ta cất bước đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, lại lên tiếng, “Diệp Nhiễm, anh ta không đáng, anh ta không đáng cho cô yêu như vậy.”
Lúc này, Nhiếp Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau.
“Tôi nói lại lần nữa. Ra! Ngoài!”
Ánh mắt sắc bén như dao của cô đấu với ánh mắt lạnh lùng như sương của Cửu Miêu, nhất thời hai người không ai nhường ai.
“Cô nhất định phải để đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598809/chuong-1518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.