🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trên mặt đất, đống lửa vẫn đang tiếp tục cháy.
Trong khung cảnh yên tĩnh không một tiếng động này, chỉ có đốm lửa thỉnh thoảng lại nổ lên tí tách.
Một người anh em đi tới cạnh tên kia, cười khoác cổ hắn, châm chọc, “Mày đúng là không có đầu óc, không trách lão đại mắng mày.”
Tên kia phiền muộn nói: “Sao tao lại không có đầu óc, rõ ràng chính là anh ấy dặn đi dặn lại bảo chúng ta canh giữ đây, nhất định không được để cho bất cứ ai vào, bây giờ lại đi trách tao.”
“Mày vừa mới vào cho nên vẫn không biết bản lĩnh của cô Diệp đó, đợi sau này mày sẽ biết.”
“Cô ta có bản lĩnh gì?”
Vừa rồi hắn thấy đám người kia cung kính gọi cô là cô Diệp như vậy, hắn là người mới nên cũng gọi theo.
Nhưng trên thực tế, hắn mới đến chưa được một tháng, ngày nào cũng ở đây chuyển gạch xây nhà, căn bản không biết cô Diệp đó là ai.
“Cô ấy hả, bản lĩnh lớn lắm, mày dám cản đường cô ấy, cẩn thận bị cô ấy ném xuống biển cho cá mập ăn thịt.”
Được người anh em tốt bụng nhắc nhở, người mới đến kia hơi nghi ngờ, “Có lợi hại như vậy thật không, hay là dọa người!”
Mấy tên cướp biển khác vào cùng lúc với tên mới đến kia cũng đều thể hiện sự nghi ngờ của mình.
“Đúng thế, tao thấy là vì cô ta có quan hệ với Hoắc tổng, phụ nữ không phải đều dựa vào những thủ đoạn đó để lên chức sao?”
“Tao cũng cảm thấy thế, vừa rồi không phải lão đại nói cô ta đại diện cho Hoắc tổng à, chắc là có gian tình gì đó.”
Những lời này khiến cho mấy tên cướp biển đi theo Phó lão đại đến ở xung quanh không nhịn được phá lên cười ha ha, làm cho đám người mới mơ hồ, hoàn toàn không hiểu bọn chúng cười cái gì.
Một cướp biển đang ngồi cho thêm củi vào đống lửa hiếm khi tốt bụng nói, “Ha ha, người anh em, đó là vì mày chưa nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy lúc đánh người nên mới dám nói như vậy thôi. Nếu như nhìn thấy rồi, có lẽ sẽ không dám nói linh tinh như thế nữa.”
“Không đáng sợ đến thế chứ, cô ta gầy yếu như vậy, cùng lắm là hai người đàn ông là có thể xử lý rồi.”
“Hai người đàn ông? Ha ha, tao nói cho mày biết, chỉ dựa vào bản lĩnh đánh người của cô ấy khi đó, nói không khoa trương, mười người đàn ông cũng có thể bị cô ấy đánh bại.”
Tên mới đến vừa rồi bị Phó lão đại khiển trách bật cười khinh thường một tiếng, “Có mười người? Khi đó anh Cửu một mình đấu với hai mươi người chúng ta đấy!”
Hồi đó hắn không có mắt, dám cầm đầu bắt nạt Cửu Miêu mới đến.
Lúc ấy Cửu Miêu rất kiệm lời, thái độ cũng rất lạnh nhạt, mỗi lần làm xong việc của mình đều chạy sang bên cạnh.
Đám người kia thấy cô ta lạnh lùng như vậy, còn tưởng là cô ta không thèm nói chuyện với bọn chúng, chỉ cảm thấy cô ta rất kiêu căng.
Vì vậy nhân lúc ăn cơm trưa, bọn chúng đã hất đổ khay cơm của cô ta xuống đất, cố ý khiêu khích cô ta.
Tính Cửu Miêu không giống Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên rất lười, sẽ lười động thủ với đám người này, cùng lắm là đi lấy khay cơm khác.
Nhưng Cửu Miêu thì không như vậy, cô ta trực tiếp ra tay, quật ngã đám người kia xuống đất.
Đám cướp biển bên cạnh vốn vẫn muốn xem kịch hay, thấy Cửu Miêu lợi hại như vậy thì vô cùng kinh hãi.
Tên mới đến kia bị thủ đoạn của cô ta làm khuất phục, lần này trở thành lâu la của cô ta.
“Lúc đó không phải chúng mày đều thấy dáng vẻ lợi hại của anh Cửu à?” Tên mới đến đắc ý nói với đám người đó, sau đó lại quay đầu sang nói với Cửu Miêu: “Anh Cửu, dù sao em cũng đứng về phía anh!”
Nhưng mà hắn tìm một vòng trong đám người cũng không phát hiện ra bóng dáng Cửu Miêu đâu, “Ơ, anh Cửu đâu?”
Một tên cướp biển đứng ở bên cạnh Cửu Miêu cười trả lời: “Anh Cửu đi từ nãy rồi.”
“Đi? Đi lúc nào?” Tên cướp biển kia ngơ ngác hỏi.
“Lúc mày đang thể hiện sự trung thành đó.”
Đám người bên cạnh cười lớn, lôi hắn ra trêu, “Ha ha ha, nịnh nọt bất thành rồi.”
“Thất sách nha, Tiểu Viễn.”
Tên cướp biển trẻ tuổi tên là Tiểu Viễn lập tức nóng nảy, “Nịnh cái gì, tao nói thật lòng đấy, chẳng lẽ mày không cảm thấy anh Cửu rất lợi hại à!”
Chương 1517.2CÒN ĐỘNG VÀO TÔI, TÔI SẼ GIẾT CÔ
“Vậy anh Cửu của chúng mày có cướp được một chiếc thuyền cho chúng mày không?” Đột nhiên tên cướp biển luôn ngồi cho thêm củi vào đống lửa đó không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Tiểu Viễn không hiểu tại sao tự dưng hắn lại nói đến đề tài này, “Mày nói thế là có ý gì?”
“Thanh niên, mày vẫn còn quá trẻ tuổi.” Tên kia thêm xong thanh củi cuối cùng, phủi mạt gỗ trên tay, đứng dậy đi đến ngôi nhà gỗ nhỏ bên kia.
Tiểu Viễn thấy tên kia nói chuyện nửa vời, rất khó hiểu nhìn tên cướp biển đang khoác cổ hắn ở bên cạnh, hỏi: “Hắn nói thế... rốt cuộc là có ý gì?”
“Mày có nhớ cái thuyền bảo bối của lão đại nhà chúng ta không?”
Tiểu Viễn gật đầu: “Nhớ, sao thế?”
Nghe nói chiếc thuyền đó là chiến lợi phẩm của lão đại, hắn rất nâng niu, luôn để ở đó, từ trước đến nay không tùy tiện cho người đi lên.
“Đó là chiếc thuyền cô Diệp cướp được. Khi đó, cô ấy chỉ dẫn theo mười mấy người, giết sạch mấy chục người bên cạnh Cao lão đại, sau đó cướp lấy thuyền.”
Mười mấy người đấu với mấy chục người?
Còn giết sạch?
Tiểu Viễn vẫn không tin, “Thật hay giả thế, cô ta lợi hại như vậy cơ à!”
Trong tiềm thức của hắn, anh Cửu một mình đánh hai mươi người đã là rất trâu bò rồi, cô Diệp này nhìn gầy tong gầy teo như vậy lại tiêu diệt được hết đối phương, chuyện này đúng là quá khoa trương rồi.
Tên cướp biển kia không nói nhiều, chỉ vỗ lên vai hắn, “Nghe nói lần này cô Diệp tới chính là để giải quyết chuyện của cảnh sát biển, đến lúc mày tận mắt nhìn thấy năng lực của cô Diệp rồi, mày sẽ biết thôi.”
Nói xong, hắn cũng đi về phía cái nhà nhỏ kia.
Đám người đi theo Phó lão đại tới đều đã tận mắt thấy bản lĩnh của Nhiếp Nhiên nên rất phục cô.
Còn đám người mới này thì cứ đợi đi, sẽ có một ngày bọn chúng biết A Cửu đó ở trước mặt cô Diệp căn bản là không đáng để nhắc tới.
Đám lâu la bên ngoài vẫn còn đắm chìm trong câu nói của tên cướp biển vừa rồi, Nhiếp Nhiên ở bên trong đã nói chuyện với mấy người kiến trúc sư và kỹ sư được một lúc rồi.
Hoắc Hoành nói không sai, đám người này đúng là rất giữ bí mật, cũng rất cẩn thận, trên bản vẽ có rất nhiều chỗ đều không thể hiện ra.
Rất rõ ràng, bản vẽ này căn bản là đem ra để lừa người, là giả.
Nhiếp Nhiên nói chuyện với mấy người đó cho đến khi đêm khuya, Phó lão đại ngồi bên cạnh nghe đã ngủ gật rồi, cô mới tạm thời dừng lại, lay người Phó lão đại.
Phó lão đại lập tức giật mình tỉnh dậy, “Cái gì, làm sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tôi đã nói chuyện xong rồi, nhưng bây giờ đã quá muộn, trở về có lẽ phải tốn rất nhiều thời gian nên tôi muốn ở lại đây, thuận tiện sáng ngày mai lại theo mấy người này đến hiện trường thi công xem một chút. Anh thấy thế nào?” Nhiếp Nhiên cười hỏi.
Phó lão đại rất kinh ngạc, “Ở lại đây? Cô Diệp cô đừng đùa chứ, chỗ này toàn là đàn ông con trai ở, vừa bẩn vừa hôi, sao cô có thể ở được? Huống hồ phòng của cô tôi đã thu xếp chuẩn bị xong hết cả rồi.”
“Tôi xin nhận tấm lòng của Phó lão đại, nhưng lần này tôi đến đây ngoài việc giải quyết vấn đề của cảnh sát biển ra, còn phải trông coi tiến trình kho vũ khí đạn dược giúp Nhị thiếu, không lâu nữa là lô hàng đầu tiên sẽ được đưa vào rồi, tôi hy vọng có thể tăng nhanh tiến độ, nhanh chóng hoàn thành.”
Phó lão đại nghe thấy sắp có hàng vào, đầu óc lập tức tỉnh táo, hai mắt sáng lên.
Có hàng vào?
Vậy không phải có nghĩa là khoản tiền đầu tiên sắp đến tay à?
Đến lúc đó, hắn sẽ có thể đi mua một chiếc thuyền tốt hơn, rồi tuyển thêm vài tên đàn em, cộng thêm vũ khí đạn dược, như vậy tương lai sẽ có thể cướp được nhiều thứ hơn.
Khôi phục lại dáng vẻ độc chiếm một vùng năm đó chỉ là chuyện trong tầm tay!
Phó lão đại lập tức không từ chối nữa, “Được rồi, tôi tìm người đến thu dọn giúp cô.”
Nhiếp Nhiên nhìn bộ dạng cười hớn hở của hắn, biết ngay là hắn đang suy tính gì trong lòng, nhưng cô không vạch trần mà chỉ nói: “Vậy thì làm phiền Phó lão đại rồi.”
“Không phiền không phiền, thu dọn phòng có cái gì mà phiền đâu chứ.” Phó lão đại cười, tất tả đi ra ngoài, quát ầm ĩ đám người kia đi làm việc.
Đám người kia đã làm việc cả ngày mệt mỏi lắm rồi, bây giờ còn phải làm việc ngoài giờ, ai cũng uể oải.
Nhưng ở trong tiếng mắng chửi của Phó lão đại, bọn họ vẫn lên tinh thần, nhanh chóng dọn một căn phòng nhỏ cách kho vũ khí đạn dược không xa.
Chương 1517.3CÒN ĐỘNG VÀO TÔI, TÔI SẼ GIẾT CÔ
Lúc này Nhiếp Nhiên đi từ trong nhà ra, đến bên Phó lão đại hỏi: “Thế nào, xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi, đa phần là ổn rồi.” Phó lão đại làm ra một tư thế mời, bảo cô đi theo mình vào, “Cô Diệp, cô xem thế này được chưa?”
Nhiếp Nhiên nhìn bên trong, chỉ có một cái giường làm bằng cánh cửa, phía trên trải một tầng chăn, và một cái đèn.

Có lẽ là phát hiện đồ đạc bên trong thật sự quá sơ sài, Phó lão đại lúng túng giải thích, “Nơi này vốn là chỗ để vật liệu gỗ, vừa nãy tôi bảo người dọn hết ra, có lẽ vẫn chưa thu dọn được tốt lắm, cho nên mong cô bỏ qua cho.”
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không để ý: “Không đâu, tôi cảm thấy không tệ lắm. Rất cảm ơn Phó lão đại.”
Phó lão đại thấy cô dễ tính như vậy thì cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ sợ mình không phục vụ tốt vị tiểu tổ tông này, ngộ nhỡ chọc giận cô thì sẽ có kết cục như Cao lão đại.
Bóng đêm nặng nề.
Tất cả mọi người trên công trường đều đã ngủ.
Khi mọi âm thanh đều im lặng, Nhiếp Nhiên tắt đèn, đi ra khỏi nhà.
Cô muốn nhân lúc này đi dạo bên ngoài kho vũ khí đạn dược một vòng.
Bởi vì bên trong vẫn chưa xây xong, Phó lão đại chỉ sai người khóa cửa lại, cũng không phái ai canh gác, cho nên Nhiếp Nhiên rất dễ dàng đi đến bên cạnh kho vũ khí đạn dược xem kĩ.
Diện tích kiến trúc của kho vũ khí đạn dược vô cùng lớn, chỗ nào cô cũng phải kiểm tra cẩn thận, sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Đến khi xem xong hết, đối chiếu mọi kiến trúc trên bản vẽ và trên thực tế xong, cô mới quay về nhà gỗ nhỏ của mình.
Nhưng cô mới vừa đẩy cửa nhà gỗ ra, đã cảm nhận được rõ ràng trong phòng có sự tồn tại của người thứ hai!
Tiếng hít thở rất nhẹ khiến cô lạnh mặt lại, toàn thân cũng cảnh giác.
Lúc cô giơ tay sờ vào hông mình, đột nhiên nghe thấy trong bóng tối vang lên một giọng nói quen thuộc, “Là tôi.”
Hóa ra là Cửu Miêu!
Nhiếp Nhiên thả lỏng đôi chút, đi vào trong, thấy cô ta đang đứng ở bên tường, hình như đã đợi được một lúc rồi.
Cô thoải mái ngồi xuống giường, trong lời nói đầy ý chế giễu: “Xem ra cô ở chỗ này sống còn rất thoải mái đấy, anh Cửu.”
Vừa rồi vừa xuống xe cô đã nghe thấy những người đó gọi cô ta là anh Cửu, có lẽ địa vị của cô ta cô ở đây không thấp.
Một người mới đến trong thời gian ngắn ngủi đã được xưng hô như vậy, cũng lợi hại đấy.
“Cô vừa đi đâu thế?” Cửu Miêu lạnh lùng hỏi.
“Mùi vật liệu gỗ trong phòng này quá nồng không ngủ được, tôi đi ra ngoài giải sầu, hứng ít gió biển. Thế nào, có vấn đề gì không?”
“Sao cô lại đến đây?”
“Hoắc tổng phái tôi tới đây, nói là có cảnh sát biển tuần tra ở xung quanh, để đề phòng bất trắc nên tôi qua xem xem, lúc cần thiết thì dùng chút biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Hình như cô rất quan tâm nhỉ?” Nhiếp Nhiên liếc cô ta một cái. Trong phòng tối đen như mực, cô không thấy rõ vẻ mặt Cửu Miêu lúc này, nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể cô ta hơi căng lên. Sau đó, cô cười khẽ một tiếng, “Có điều cô quan tâm cũng vô ích, bởi vì tôi cũng không biết. Tôi vừa mới tới, tạm thời không có ý tưởng gì, trước hết cứ để cho đám cướp biển kia trông chừng đi.”
Cửu Miêu nghiêm mặt lại, lại hỏi: “Vậy lúc nào cô đi?”
Đi?
Nhắc đến cái từ này, trong mắt Nhiếp Nhiên thoáng qua chút ngây ngẩn. Cô nhìn xà ngang trên trần nhà, giọng nói chậm lại, “Tôi không biết, có lẽ... không đi được nữa rồi.”
Chương 1517.4CÒN ĐỘNG VÀO TÔI, TÔI SẼ GIẾT CÔ
Bên trong nhà quá yên tĩnh, câu nói ngắn gọn của cô chui hết vào tai Cửu Miêu không sót một chữ, cô ta nhìn cô, “Cô có ý gì?”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, sau đó ngồi thẳng lên nói: “Ý trên mặt chữ.”
Nhưng Cửu Miêu không phải kiểu thần kinh thô như Hà Giai Ngọc, cô ta lập tức hỏi: “Hoắc tổng phát hiện ra rồi à?”
“Hình như cô rất sợ Hoắc tổng biết nhỉ?” Nhiếp Nhiên nói thâm ý.
“Chẳng lẽ trường hợp của tôi không nên sợ Hoắc tổng biết à?”
“Ừ, hình như thân phận của cô thật sự nên sợ.”
“Vậy thì tại sao cô không đi được?” Cửu Miêu lại quay lại chủ đề vừa nãy.
Dễ thấy cô ta không dễ dàng bị Nhiếp Nhiên đánh lạc hướng như vậy.
Lúc này Nhiếp Nhiên cười ngửa ra sau, nằm lên giường, giống như cảm thán nói: “Làm tốt, chờ tương lai nói không chừng vẫn có thể trở về.”
Cửu Miêu lạnh lùng nhìn cô, hồi lâu mới lên tiếng: “Có phải cô bị anh ta vứt bỏ rồi không?”
Giọng điệu của cô ta vô cùng chắc chắn, chứ không phải là nghi vấn trên mặt chữ.
Mà Nhiếp Nhiên thì chỉ khẽ cười ra tiếng, “Vứt bỏ? Cô dựa vào đâu mà nói tôi bị vứt bỏ?”
“Vậy tại sao cô nói không trở về được?”
Nhiếp Nhiên phì cười, “Cho xin đi, lần này cảnh sát biển tuần tra, làm không tốt sẽ phải đánh một trận, lúc đánh nhau có ngàn vạn tình huống xảy ra, nói không về được có vấn đề gì à?”
“Cho nên tôi mới nói cô bị vứt bỏ.” Cửu Miêu đi tới, đứng ở bên giường của cô, “Nếu thật sự nguy hiểm như vậy, tại sao anh ta lại để cô đến đây một mình?”
“Tôi là thuộc hạ của anh ấy, làm việc cho anh ấy có vấn đề gì không?”
“Thuộc hạ của anh ta nhiều như vậy, sao cứ phải đưa cô qua đây? Đây chính là vấn đề.”
Thấy cô ta cố chấp với chuyện này như vậy, Nhiếp Nhiên ngồi dậy, giọng nói trở nên mất kiên nhẫn, “Tôi là vệ sĩ thân cận của anh ấy, anh ấy tin tưởng tôi thì sao? Tôi tin tưởng với năng lực của cô chắc chắn biết hòn đảo này đối với anh ấy quan trọng thế nào, cho nên để tôi đến canh giữ thay anh ấy là lựa chọn thích hợp nhất.”.
||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
Cửu Miêu dửng dưng nói: “Cô đang lừa mình dối người à?”
Lúc này, vẻ mặt Nhiếp Nhiên cũng trở nên lạnh lùng, “Đây là sự thật, lừa mình dối người cái gì?”
“Nếu như tôi nói, anh ta muốn giết cô thì sao?”
Câu nói của Cửu Miêu khiến Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, đáy mắt rét lạnh, “Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
“Bởi vì ban đầu anh ta sắp xếp cho tôi vào công ty vệ sĩ đã ra mệnh lệnh cho tôi ở bên cạnh và bảo vệ cô.”
“Cho nên?” Nhiếp Nhiên cau mày hỏi.
“Cô quên rồi à? Ngày hôm đó, rõ ràng anh ta có cơ hội để cho tôi đến kiểm tra vết thương cho cô, giấu giếm tất cả. Nhưng anh ta lại ngăn cản, hơn nữa còn chủ động báo cho Nghiêm lão đại biết tôi là thuộc hạ của cô, đây chẳng lẽ không phải là rõ ràng muốn cô chết à?”
Lời nói của cô ta khiến sắc mặt Nhiếp Nhiên đột nhiên thay đổi.
Hóa ra Hoắc Hoành ra lệnh cho cô ta bảo vệ mình.
Cho nên anh mới có thể để cô ta ở bên cạnh mình.
Nhưng nếu anh tin tưởng Cửu Miêu, hơn nữa để cho cô ta bảo vệ mình như vậy, vậy tại sao anh phải từ chối đề nghị của Nghiêm lão đại khi ấy?
Đầu óc cô hỗn loạn, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như băng: “Anh ấy không biết chuyện tôi bị thương, nói như vậy là rất bình thường.”
Nhưng Hoắc Hoành biết cô bị thương!
“Cho dù anh ta có biết hay không, dưới tình huống đó anh ta không bảo vệ cô, mà đẩy cô ra nơi đầu sóng ngọn gió, hành động này chính là vứt bỏ cô để tự bảo vệ mình.”
Đáy mắt Nhiếp Nhiên lộ ra vẻ hung ác, cô nghiến răng nói: “Bây giờ cô đang chia rẽ quan hệ của tôi và Hoắc tổng à?”
“Đây là sự thật, không cần tôi chia rẽ.” Cửu Miêu dửng dưng trần thuật.
Nhiếp Nhiên bị chọc giận lập tức đứng lên túm lấy cổ áo cô ta, “Cửu Miêu, đừng tưởng cô cứu tôi là có thể khoa tay múa chân ở trước mặt tôi, những gì nên trả tôi đều đã trả cho cô rồi, tôi không nợ cô cái gì cả. Cô còn nói linh tinh nữa, tôi sẽ giết cô!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.