Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng Hoắc Hoành đi xa, trong bóng tối, nụ cười của cô dần dần biến mất.
Bởi vì cô ta đỡ cho mình một phát súng, cho nên anh mới tin tưởng Cửu Miêu.
Nếu như là với người bình thường thì lý do này quá hợp lý.
Nhưng vấn đề là, Hoắc Hoành không giống người dễ dàng tin tưởng đối phương như vậy.
Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao ngay từ đầu anh đã tin tưởng Cửu Miêu nhiều đến thế?
Chẳng lẽ cô ta cũng là người của quân đội à?
Nếu như cô ta là người của quân đội thì mọi chuyện đều dễ giải thích.
Có điều... cô ta thật sự là người của quân đội sao?
Nhiếp Nhiên đứng ở đó nhìn bóng lưng Hoắc Hoành, trong mắt lộ ra vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này Hoắc Hoành đã bị Hoắc Khải Lãng dẫn tới trước mặt một người đàn ông trung niên, sau khi cười chào hỏi mấy câu, người đàn ông kia vẫy tay gọi một cô gái cách đó không xa, cô gái đó xách váy đi tới.
Cô ta mặc váy ren màu vàng nhạt, phần dưới hơi bồng lên, khiến cô ta càng thêm hoạt bát xinh xắn.
Người đàn ông kia chỉ cô gái bên cạnh mình, cười nói với Hoắc Khải Lãng: “Ha ha ha, anh Hoắc, giới thiệu với anh, đây là con gái tôi, vừa mới du học ở nước ngoài về.”
Sau đó ông ta lại giới thiệu với cô con gái bên cạnh: “Đây là bác Hoắc của con. Yên Nhi, mau chào bác đi.”
“Bác Hoắc.” Cô gái tên Yên Nhi kia lễ phép chào hỏi.
Hoắc Khải Lãng hiếm khi cười gật đầu, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598804/chuong-1513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.