Dưới ánh đèn yếu ớt, Nhiếp Nhiên không thấy rõ mặt người đàn ông kia, chỉ thấy trên người hắn quấn băng gạc rất dày, trên da còn có mấy vết dao và vết trầy xước do đạn để lại.
Người đàn ông kia che vết thương ở ngực mình, khẽ ngẩng đầu lên.
Mặc dù lúc này thân thể hắn rất yếu ớt, nhưng đáy mắt vẫn sắc bén như thường, “Không phải là muốn đi vào lấy đồ sao, sao còn đứng đó?”
Nhiếp Nhiên giữ chặt gã đàn ông trong tay, nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở bên trong, dường như là đang suy nghĩ sau khi mình bước vào cánh cửa này, làm sao mới có thể bình yên vô sự bước ra khỏi đây.
Cô không tin người đàn ông kia sẽ đột nhiên tốt bụng để mình đi vào như vậy.
“Này, rốt cuộc mày có vào không hả?”
“Đừng có lãng phí thời gian.”
Mấy tên ở cửa không ngừng giục.
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn giữ gã đàn ông kia trong tay, bước vào trong.
Cô mới vừa đi vào, một gã ở cửa đã lập tức đóng cửa lại.
Nhiếp Nhiên cảnh giác dán lưng vào tường, nhìn mười mấy tên vây quanh mình.
Những gã kia cũng lập tức thay đổi thái độ. Bọn chúng nhìn cô giống như một con dê non sắp vào miệng cọp.
Bơ vơ, yếu ớt.
Những gã đó từ từ tiến lại gần cô, trên môi là nụ cười xấu xa.
Thậm chí gã đàn ông bị cô giữ lấy đó cũng bắt đầu giãy giụa muốn thoát ra.
“Đứng yên!” Nhiếp Nhiên khẽ quát một tiếng, dí khẩu súng vào cằm gã.
“Này! Bọn tao đã để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598801/chuong-1510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.