“Vậy thì làm đi.” Lão Tam Tử thúc giục.
Bác sĩ kia cau mày, đứng thẳng lên nói: “Nhưng anh không nói với tôi là vết thương do đạn bắn, hơn nữa còn là bắn vào chỗ này, tôi không chuẩn bị dụng cụ gì cả.”
“Vậy anh mau đi về lấy đi.” Lão Tam Tử sợ mất khoản tiền hoa hồng kia, lập tức giục ông ta về lấy đồ, “Lão Chu, đây chính là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người đấy.”
Bác sĩ Chu nhìn Cửu Miêu, nghiêm túc lắc đầu, “Không được, tôi mà đi đi về về, có lẽ cô ta sẽ tắt thở.”
Người này bị trì hoãn cả tiếng rồi, huống hồ lại bắn vào sát tim, còn trì hoãn nữa thì có thể chết bất cứ lúc nào.
Lão Tam Tử nôn nóng, “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Không thể nhìn cô ta chết như vậy được!”
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, có chết cũng đừng chết ở chỗ mình!
Tiền không lấy được cũng thôi đi, còn chết ở trong cửa hàng thì đúng là quá xui xẻo!
Nhiếp Nhiên lập tức hỏi: “Hay là đến thẳng phòng khám bệnh của ông?”
“Không được! Không thể đến phòng khám bệnh của tôi được.” Bác sĩ Chu đột nhiên trở nên kích động một cách lạ thường.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã ý thức được biểu hiện quá khích của mình, vì vậy ho nhẹ mấy cái rồi cười khan, “Chuyện đó... trong phòng khám bệnh của tôi... chật kín người rồi, đi đến đó cũng không có chỗ nào để phẫu thuật cả.”
Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, lật qua lật lại con dao găm trên đầu ngón tay, tạo thành từng luồng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598800/chuong-1509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.