“Cô?”
Nghiêm lão đại nhìn Cửu Miêu, sau đó quan sát cô ta từ trên xuống dưới một lượt, dường như là đang nghiên cứu tính chân thực trong lời nói của cô ta.
“Không sai, là tôi.” Cửu Miêu đi từ ngoài cửa vào, đứng ở trước mặt mọi người, vẻ mặt dửng dưng, hoàn toàn không có bất cứ chút sợ hãi nào.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Cô ta làm vậy là sao?
Làm người chịu tội thay cho mình à?
Nhất thời cô không đoán ra được rốt cuộc Cửu Miêu muốn làm gì.
Nghiêm lão đại bỗng bật cười, “Cô Diệp lợi hại thật đấy, có thể dạy bảo ra được một thuộc hạ tốt như vậy, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng dám gánh thay.”
“Cửu Miêu, ai bảo cô nói chuyện, có còn quy củ không hả, đi ra ngoài!” Cửu Miêu nửa đường xông ra như vậy khiến chú Trần rất không vui, sầm mặt lại muốn đuổi cô ta đi.
Nhưng Cửu Miêu vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Tôi không gánh thay, thật sự là tôi làm.”
Nghiêm lão đại hừ lạnh, “Cô nói là cô thì chính là cô à? Cô tưởng chúng tôi là kẻ ngốc hay sao? Chứng cứ đâu? Người của tôi nói rồi, lúc đó cậu ta đã bắn bị thương đối phương! Cô có bị thương không? Có không?”
“Có.” Nói xong, Cửu Miêu xắn tay áo mình lên, vừa đến khuỷu tay, một vết sẹo đã sắp khép miệng lộ ra ở trước mặt mọi người.
Người khác không biết nhưng Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đều rất rõ ràng, vết sẹo kia là do cô ta lấy cái định vị ra mà để lại, không phải là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598798/chuong-1507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.