Ông ta bắt đầu hối hận vừa rồi đang yên đang lành mình lại tìm đường chết trêu chọc cô.
Đột nhiên ông ta cảm thấy có một câu cô nói không sai, cô chỉ là một người liều mạng kiếm cơm, không có gì cả, chỉ có cái mạng này.
Mặc dù ông ta cũng là người kiếm sống trên mũi dao, nhưng ông ta có tiền, có quyền, còn có địa vị.
Vì một thuộc hạ thần kinh như vậy mà chết cùng, rõ ràng là một chuyện vô cùng không đáng!
Ông ta cố gắng ổn định lại tâm trạng, đè nén ưu tư nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, cậu đừng quên tôi và cậu đã hợp tác bao nhiêu năm nay, bây giờ cậu vì một người phụ nữ mà qua cầu rút ván, sau này còn ai dám hợp tác với cậu nữa!”
Hoắc Hoành nghe thấy ông ta tố cáo mình, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, giọng nói không có bất cứ chút thay đổi nào, “Sao Nghiêm lão đại lại nói như vậy, toàn bộ người của tôi đều chĩa súng vào cô ta, không phải là đang tỏ rõ thái độ của tôi sao? Sao có thể nói là qua cầu rút ván được?”
Anh bình tĩnh ung dung như vậy, vào lúc này lại thành lạnh lùng vô tình.
Lửa giận bốc lên cuồn cuộn trong lòng Nghiêm lão đại, nhưng ông ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng mà… dù sao cậu cũng không thể chỉ chĩa súng vào cô ta là xong, cậu không định khuyên cô ta mấy câu à?”
Hoắc Hoành vẫn cười nhạt, không có bất cứ hành động nào, “Điều tôi có thể làm chính là, một khi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598797/chuong-1506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.