Nhiếp Dập vừa nhìn thấy ông chú kia tức giận rời đi thì lập tức đắc ý.
Nó đi ra sau lưng Cửu Miêu, le lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng ông ta, còn không ngừng làm ầm lên, “Đến đây! Không phải vừa nãy còn ầm ĩ bắt tôi xin lỗi à, tiếp tục đi! Có bản lĩnh thì ngày mai chúng ta cùng đến Cục Vệ sinh!”
Ông chú kia nghe thấy Nhiếp Dập kêu gào, căm hận trừng nó một cái, nén giận quay về.
Ai bảo ông ta bị bắt chẹt đúng điểm yếu, nên chỉ có thể chịu đựng.
Nhiếp Dập thấy ông ta như thế, trong lòng càng đắc ý hơn.
“Ông qua đây, nói đi, có bản lĩnh thì tiếp tục đi!”
“Còn dám bắt tôi xin lỗi, tôi khinh!”
Dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kia của nó khiến những người xung quanh ngán ngẩm lắc đầu, trong lòng cảm thán rốt cuộc là con cái nhà ai, đúng là một chút giáo dưỡng cũng không có.
Còn Cửu Miêu cũng lạnh lùng liếc Nhiếp Dập một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này Nhiếp Dập vẫn chưa biết mình bị bỏ lại, còn tự nhiên nói: “Này, vừa nãy chị đỡ nắm đấm của ông ta quá ngầu luôn! Xuất sắc!”
Sau khi nói xong, nó quay sang nhìn Cửu Miêu thì thấy người bên cạnh đã đi về phía trước.
Nó không còn tâm trạng tiếp tục châm biếm ông chú kia nữa, vội vàng chạy theo.
“Này, chị chạy nhanh như vậy làm gì!”
Cửu Miêu nhìn thẳng, bước chân vẫn không dừng lại, giọng nói lạnh như băng: “Cậu đã tự do rồi.”
Ý là bảo nó cách xa mình một chút.
Nhiếp Dập chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598788/chuong-1497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.