Hoắc Hoành vốn mượn cơ hội này qua loa cho xong, nhưng ai có thể ngờ không qua loa được, hình như càng khiến cô không vui hơn.
Anh khẽ thở dài, “Anh không muốn em áy náy, cho nên mới giấu.”
Bởi vì biết tính cô và cả cách làm việc của cô, anh sợ mỗi lần mình phát tác sẽ khiến cô áy náy, cho nên anh mới nói mình ổn.
Khi đó Cổ Lâm gặp chuyện, cô đã khó chịu thế nào, anh đều thấy cả, và cũng vô cùng đau lòng vì cô.
Anh không hy vọng thấy cô có ánh mắt bi thương đó lần thứ hai.
Nhiếp Nhiên nghe thấy lời nói chân thành của anh thì tim khẽ run lên, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho anh, “Vậy bây giờ thì sao, không phải là vẫn bị em phát hiện à? Giấu giếm như vậy có ý nghĩa sao? Như vậy chỉ sẽ khiến em càng áy náy, lo lắng hơn mà thôi!”
Hoắc Hoành cúi đầu không nói một lời, nhưng lúc nghe thấy năm chữ cuối cùng, anh ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt đen láy sáng lên, giống như sao trên trời.
Anh không nghe nhầm chứ? Lo lắng? Cô gái này nói lo lắng?!
“Em nhắc lại lời vừa rồi lần nữa đi.” Anh chống người lên, vẻ mặt mong đợi.
“Muốn nghe à?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Hoắc Hoành dùng sức gật đầu.
“Vậy sau này còn giấu em, lừa em nữa không?”
Hoắc Hoành giống như người bạn nhỏ ngoan ngoãn lắc đầu, “Sau này không dám nữa.”
Nhiếp Nhiên thấy anh giả vờ ngốc như trẻ con, cuối cùng vẫn không trách móc anh nữa.
Thật ra cô còn có thể trách cái gì?
Người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598745/chuong-1454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.