Lúc này Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, sắc mặt rất khó coi.
Ai không biết còn tưởng là anh đang tức giận vì Hoắc Chử không mời mà tới.
Nhưng Hoắc Chử rất rõ ràng, anh đang lên cơn thèm vì nhìn thấy gói thuốc trên tay mình.
Dùng thuốc an thần để cưỡng chế cai nghiện là một chuyện vô cùng đau khổ, huống hồ bây giờ anh còn đang trong quá trình cai, nhìn thấy thứ thuốc mấy ngày nay nhớ nhung, đương nhiên cũng rất dễ phát tác.
Chỉ tiếc là ý chí của anh quá mạnh, cho nên lúc này mới không trở thành trò hề trước mặt mọi người.
Có điều, càng như vậy chắc càng khó chịu.
Lý trí tỉnh táo và khát vọng cơ thể mâu thuẫn với nhau, khiến anh bây giờ chắc chắn sống không bằng chết.
Hoắc Chử đứng ở bên cạnh anh, thưởng thức sự đau khổ anh đang phải chịu đựng.
Nhưng đúng lúc này, một người bỗng nhiên chắn mất tầm nhìn của hắn.
Trên khuôn mặt trắng nõn kia là nụ cười dửng dưng châm chọc, “Không cần Tam thiếu lo lắng. Nhị thiếu chỉ bị sốt nhẹ thôi, nếu như lát nữa anh ấy thật sự thấy khó chịu, tôi sẽ bảo A Lạc đưa anh ấy đi. Tam thiếu về sớm nghỉ ngơi đi, công việc của anh bề bộn, nếu như sáng ngày mai đi làm muộn thì không hay đâu.”
Trong lời cô nói không câu nào không có ý đuổi hắn đi, thuận tiện còn có ý châm chọc hắn mấy câu.
Hoắc Chử hơi cúi đầu nhìn thuộc hạ thân thiết mà trung thành với chủ nhân này, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598744/chuong-1453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.