“Tôi... chắc chắn...” Bác sĩ Dương nuốt nước miếng, yếu ớt nói.
“Có muốn suy nghĩ thêm không?”
Đáng tiếc lúc này bác sĩ Dương đã quyết, vì mạng sống, chỉ đành lắc đầu từ chối: “Không không không, không cần làm phiền chủ tịch, tôi cũng không biết phải nghỉ ngơi bao lâu, cứ từ chức đi thì hơn.”
Hình như Hoắc Khải Lãng cảm nhận được sự kiên quyết của ông ta, cuối cùng hàn huyên với ông ta thêm khoảng mười lăm phút rồi mới lên tiếng: “Được rồi, nếu như anh đã quyết, tôi cũng không nói thêm gì nữa.”
“Cảm ơn chủ tịch, thật sự vô cùng cảm ơn chủ tịch.” Bác sĩ Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Khải Lãng ở đầu kia không tiếp tục nói gì nữa, chỉ bảo ông ta nhất định phải bảo trọng, sau đó cúp điện thoại.
“Thế nào rồi?” Bà Dương đứng trên cầu thang cau mày, bất an lo lắng hỏi.
Bác sĩ Dương cúp điện thoại, vẫn còn đắm chìm trong sự cảm kích, ông ta lắc điện thoại, cười trả lời: “Chủ tịch đồng ý rồi. Ông ấy còn bảo tôi bảo trọng, còn...”
Ông ta cười nói vừa rồi Chủ tịch Hoắc đã giữ mình lại thế nào, nhưng đến khi nhìn thấy bà Dương mang hai cái vali xuống dưới tầng, ông ta kinh hãi, “Bà... bà làm cái gì thế?”
Ông ta không hiểu tại sao vợ mình phải kéo hai cái vali xuống, hôm nay bọn họ không có kế hoạch đi ra ngoài du lịch mà.
Bà Dương không nói nhiều, đẩy một cái trong đó cho ông ta, nói: “Đi, bây giờ chúng ta phải đi thuyền rời khỏi đây.”
“Bây giờ? Đi thuyền?”
“Đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598739/chuong-1448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.