🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rạng sáng, trên đường quốc lộ vùng ngoại thành vắng lặng vẫn có một chiếc xe đang lao vun vút trên đường.
Đó là chiếc xe nhà họ Hoắc đưa bác sĩ Dương về.
Lúc này, bác sĩ Dương đang cúi đầu, cau chặt mày, vẻ mặt suy tư.
Lần này Hoắc Chử có thể đột nhiên yêu cầu như vậy, ông ta cảm thấy nhất định là phần báo cáo này có vấn đề gì khác.
Trên đường đi, suy nghĩ của ông ta nặng nề, cứ cảm thấy lần này hình như sẽ không tránh được.
Cuối cùng sau hơn một tiếng, chiếc xe cũng dừng lại ở khu biệt thự tư nhân của ông ta.
Ông ta xuống xe vào nhà, vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện bảo bọn họ kiểm tra thành phần an thần trong máu của Nhị thiếu, hơn nữa yêu cầu giữ bí mật hoàn toàn, không được để cho bất cứ ai biết chuyện này.
Người bên kia liên tục bảo đảm tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, ông ta mới cúp điện thoại rồi nặng nề ngồi ở trên sofa trong phòng khách, thở vắn than dài.
Bà Dương đang ngủ ở tầng hai, nghe tiếng động dưới tầng biết chồng mình đã về, nhưng đợi mãi cũng không thấy ông ta lên, bà ta đành khoác áo đi xuống dưới tầng xem thử.
Thấy chồng mình ngồi trầm tư, vẻ mặt nghiêm trọng, bà ta bất an hỏi: “Muộn thế rồi mới về, người nhà họ Hoắc xảy ra chuyện gì à?”
Bác sĩ Dương bị tiếng bà ta cắt đứt mạch suy nghĩ, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười, “Không có chuyện gì lớn, Nhị thiếu bị sốt thôi.”
“Vậy ông còn ngồi ở chỗ này làm gì?” Bà Dương hỏi vặn lại.
Bác sĩ Dương chỉ điện thoại của mình, “Tôi phải đợi báo cáo huyết dịch của Nhị thiếu.”
“Cái này sáng mai ông đi xem là được, sao phải chờ như vậy?” Bà Dương cau mày, ngồi ở trước mặt ông ta, “Ông nói thật với tôi đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lòng bác sĩ Dương nặng trĩu, lại nhìn vợ một lúc lâu mới nói, “Bà không biết đâu, hôm nay Tam thiếu đặc biệt nói chuyện riêng với tôi, bảo tôi kiểm tra lại báo cáo huyết dịch, tôi cảm thấy trong này nhất định là có vấn đề.”
Bà Dương thấp giọng hỏi: “Sao thế, Tam thiếu muốn động thủ à?”
Bác sĩ Dương đau khổ lắc đầu, “Không biết, dù sao tôi cũng cảm thấy Tam thiếu cẩn thận hỏi tôi như vậy nhất định là có tính toán gì đó.”
“Vậy ông đồng ý chưa?” Bà Dương căng thẳng bất an nắm chặt tay ông ta.
Bác sĩ Dương thở dài, “Không đồng ý không được. Bà không biết lúc ấy cậu ta thế nào đâu, nếu tôi dám không đồng ý, tôi cảm thấy cậu ta sẽ sai A Lạc cho cả tôi cả xe xuống biển, đâu có còn mạng mà về.”
Cứ nghĩ tới gương mặt đó của Hoắc Chử, ông ta lại cảm thấy dựng tóc gáy.
“Chuyện này chủ tịch có biết không?”
“Không biết, Tam thiếu bảo tôi đừng nói với ai.”
“Thế ông không nói thật à? Ông không định làm gì à? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào!”
Bác sĩ Dương cau mặt, rút tay lại, nhìn màn hình điện thoại, “Tôi làm sao có thể không làm gì, tôi định kiểm tra trước một lần, nếu trong đó thật sự có vấn đề gì, đến lúc đó tôi sẽ nhắc nhở Nhị thiếu.”
Chương 1447.2CẦN TIỀN HAY CẦN MẠNG?
Trên đường, ông ta đã suy nghĩ rất lâu, ông ta cảm thấy Tam thiếu không mạnh bằng Nhị thiếu. Cho nên không phải lúc bất đắc dĩ, ít nhiều vẫn nên hướng về phía Nhị thiếu mới được.
Nhưng bà Dương ở bên cạnh lại cau mày, giống như vô cùng xoắn xuýt.
Khoảng nửa phút sau, hình như bà ta đã hạ quyết định, lại nắm lấy tay chồng mình, “Không được, không thể nhắc nhở Nhị thiếu.”
“Tại sao?”
“Ông đừng có ngốc, ông không thử nghĩ xem tình hình nhà họ Hoắc bây giờ như thế nào. Nhị thiếu còn có địa vị ở trong cái nhà đó sao?”
“Nhưng bà không biết hôm nay Chủ tịch Hoắc quan tâm Nhị thiếu thế nào đâu, cả tối ngồi ở trong phòng cậu ấy chờ kết quả kiểm tra của tôi.”
Thái độ hôm nay của Hoắc Khải Lãng đối với Nhị thiếu cũng là một nhân tố đưa đến quyết định của ông ta.
Nhưng bà Dương lại bĩu môi, cảm thấy chồng mình thật sự quá ngu xuẩn, “Ngồi ở bên cạnh cậu ta chính là quan tâm à? Dù sao ông cũng ở nhà họ Hoắc lâu như vậy, Chủ tịch Hoắc là người thế nào, ông còn không nhìn ra à? Ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích, không quan tâm đến tình thân...”
Bà ta còn chưa nói xong, bác sĩ Dương đã căng thẳng vội vàng nhào qua bịt miệng bà ta lại, “Suỵt, bà đừng có nói linh tinh!”
Ngộ nhỡ cái tên thuộc hạ tên là A Lạc đó quay lại nghe trộm được thì ông ta có còn sống được nữa không!
Bà Dương không phòng bị ngã xuống sofa. Bà ta bị đè không thở nổi, dùng sức đẩy ông ta ra, nói: “Tôi đâu có nói linh tinh! Lần này Nhị thiếu bị bệnh, ông chỉ để ý Chủ tịch Hoắc quan tâm cậu ta, nhưng ông đừng quên, để cho một người bệnh quản lý công ty, công ty sẽ xuất hiện cục diện gì?”
Bác sĩ Dương khiếp sợ nhìn vợ mình, chậm rãi hỏi: “Bà nói là sở dĩ Chủ tịch Hoắc quan tâm như vậy là muốn xem con cờ này còn dùng được không à?”
“Không sai! Cho nên bây giờ ông nhất định phải đưa ra quyết định!”
Bác sĩ Dương ngẩn người, “Quyết định?”
Ông ta phải quyết định thế nào?
Sau đó ông ta vội vàng lắc đầu, “Không không không, bà từng bảo tôi đừng đứng về bên nào, hơn nữa nhiều năm nay tôi có thể bình an vô sự ở lại đó là vì tôi chưa bao giờ bị cuốn vào trong đó. Lần này nếu như tôi chọn đứng về bên nào đó, chắc chắn tôi sẽ khó giữ được bát cơm.”
Bà Dương nghe thấy ông ta nói như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ nhẹ vai ông ta.
Ban đầu bà ta lựa chọn gả cho người đàn ông này là vì ông ta thật thà, mình có thể quản lý được, nhưng không ngờ lại gả cho một con mọt sách.
Những năm qua nếu không nhờ bà ta ở phía sau bày mưu tính kế, ông ta đâu có thể đường hoàng tự nhiên ra vào nhà họ Hoắc như vậy?
Chương 1447.3CẦN TIỀN HAY CẦN MẠNG?
“Đến bây giờ ông còn nghĩ đến việc khó giữ được bát cơm à? Ông nên cân nhắc đến việc khó giữ được cái đầu của mình đi!”
“Không đến mức như vậy chứ, nghiêm trọng như vậy sao?” Bác sĩ Dương nghe thấy lời vợ nhưng vẫn mang tâm lý muốn trốn tránh, “Dù sao tôi cũng đã làm việc cho bọn họ nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.”
“Người đàn ông ngốc của tôi, bọn họ làm ăn phi pháp, đâu có tốt bụng nghĩ đến công lao hay khổ lao của ông? Nếu như Tam thiếu biết ông tiết lộ với Nhị thiếu, ông tưởng là cậu ta sẽ bỏ qua cho ông à? Cậu ta sẽ không chút do dự xếp ông vào hàng ngũ của Nhị thiếu, sau đó sẽ giết chết ông!”
“Không phải chứ? Theo bà nói thì nếu tôi bị phân chia vào trong hàng ngũ của Nhị thiếu, Nhị thiếu nên bảo vệ tôi mới đúng.” Bác sĩ Dương run sợ.
Bà Dương thật sự bị ông chồng ngốc của mình làm cho tức đến vẹo cả mũi, “Có phải ông bị ngốc không hả? Nhị thiếu đâu có năng lực bảo vệ ông! Ông đừng quên từ khi cậu ta bị Tam thiếu tống cổ ra khỏi Hoắc thị, cậu ta đã là người thua rồi!”
“Nhưng cậu ấy là Nhị thiếu, địa vị Nhị thiếu nhà họ Hoắc sẽ không thay đổi, hơn nữa cậu ấy và chủ tịch có quan hệ huyết thống, Tam thiếu thì không có! Tôi không tin Chủ tịch Hoắc thật sự mặc cho Tam thiếu giết con ruột của mình.”
Bà Dương bị suy nghĩ đơn thuần của ông ta làm cho hoàn toàn nổi giận, “Ông thấy chủ tịch giống người sẽ quan tâm đến huyết thống à? Nếu ông ta quan tâm thì ban đầu cũng sẽ không đứng xem con trai lớn của mình bị con trai thứ hai bắn chết rồi!”
“Tức là... bây giờ tôi phải đứng về phía Tam thiếu à?” Bác sĩ Dương bị những lời của vợ làm dao động, nhưng sau khi suy nghĩ ba giây, ông ta lại lắc đầu, “Không, không được! Bây giờ Hoắc thị vẫn ở trong tay Chủ tịch Hoắc, cho dù muốn đứng tôi cũng nên đứng về phía ông ấy.”
Ngọn lửa giận trong lòng bà Dương càng cháy mạnh hơn.
Nhưng bà ta biết bây giờ không phải là lúc để cãi nhau.
Vì vậy, bà ta vội vàng hít sâu một hơi, nghiến răng đè nén lửa giận trong lòng, gằn từng chữ: “Chủ tịch? Chủ tịch Hoắc năm nay bao nhiêu tuổi rồi, ông ta còn sống được bao nhiêu năm nữa?! Ông không chọn gia chủ tương lai mà lại chọn ở bên cạnh một người đã bước một chân vào quan tài, không phải là tự tìm đường chết à!”
“Vậy ý của bà là, bây giờ tôi chỉ có thể đứng về phía Tam thiếu à?” Bác sĩ Dương ngẩn ra nhìn bà ta.
“Ai bảo ông đứng về bên nào, giao xong phần tài liệu này đồng thời từ chức công việc bác sĩ gia đình đi.”
Câu này của bà Dương khiến bác sĩ Dương lập tức nhảy lên, “Từ chức? Ban đầu là bà một lòng một dạ muốn tôi leo lên, bây giờ khó khăn lắm tôi mới có được vị trí này, bà lại muốn tôi từ chức?”
Bà Dương kéo ông ta xuống, ấn chặt, “Hồi đó tôi bảo ông leo lên là bởi vì tôi biết có Chủ tịch Hoắc, người bên dưới không dám quá càn rỡ. Nhưng bây giờ ông ta già rồi, người phía dưới đấu đá như vậy, ông muốn lo thân mình là không thể.”
Bà ta là vợ ông ta, là người bên gối của ông ta, làm sao có thể không biết ông ta lên được vị trí này vất vả thế nào, mệt nhọc thế nào.
Nhưng thế thì đã sao?
Lúc nên đi nhất định phải đi.
Lúc nên ngừng nhất định phải ngừng.
Chương 1447.4CẦN TIỀN HAY CẦN MẠNG?
“Nhưng… nhưng đây là thứ tôi phấn đấu cả đời khó khăn lắm mới có được...” Ông ta rất đau khổ, cúi đầu, rất không cam lòng.
“Làm người vốn có được có mất, ông vì cái vị trí này mà mất mạng, ông muốn không? Tiền có nhiều thế nào mà mất mạng thì cũng có ý nghĩa gì?”
Bà Dương lại an ủi, bác sĩ Dương vẫn che đầu, rất đau khổ lẩm bẩm: “Nhưng... tôi không cam lòng...”
“Ông Dương, những năm gần đây ông kiếm tiền ở nhà họ Hoắc, chức vị cũng tăng, có thể nói là danh lợi vẹn toàn. Nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận nhiều năm như vậy, bây giờ anh em bọn họ đấu tranh càng lúc càng ác liệt, chúng ta cần gì phải lăn lộn vào chỗ nước đục này, rời đi sớm không phải tốt hơn sao?”
Bà ta thấp giọng khéo léo khuyên, bác sĩ Dương thở dài một cái, suy sụp nói: “Nhưng tôi có thể đi đâu?”
“Chỉ cần không ở thành phố A, chúng ta đi đâu mà không được, cần gì phải kẹp giữa trận đấu của hai anh em bọn họ.”
“Những năm qua người khác thấy nhà chúng ta vinh quang phát tài, nhưng nỗi khổ này chỉ có chúng ta mới biết, nói chuyện làm việc đều phải vô cùng thận trọng, chỉ sợ nói sai một câu là sẽ chết.”
“Còn con gái nữa, chúng ta vì kiếm chút tiền này mà còn sợ con gái bị bọn họ làm vạ lây, năm đó mới mười tuổi đã đưa nó ra nước ngoài, cốt nhục xa cách nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông không nhớ nó sao? Hay là tiền bạc và cái vị trí này còn quan trọng hơn con gái?”
Câu khuyên giải an ủi nào của bà Dương cũng khiến ông ta cảm động.
Vừa nghe đến con gái, ông ta lập tức ngồi thẳng lên, phản bác: “Nói linh tinh, tiền và cái vị trí kia làm sao có thể so với con gái tôi! Tôi kinh hồn bạt vía ở chỗ này nhiều năm như vậy là vì có thể kiếm nhiều tiền để có thể cho nó một tương lai tốt đẹp.”
“Nếu con gái đã quan trọng hơn cái vị trí này, vậy ông còn có cái gì bỏ không được? Lần trước là Nhị thiếu, lần này là Tam thiếu, chúng ta trốn được một lần, không trốn được lần thứ hai. Lần này Tam thiếu rõ ràng muốn kéo chúng ta vào trong đó, ông nói chúng ta còn ở lại chỗ này làm gì?”
Bác sĩ Dương cúi đầu, ánh mắt nặng nề.
Vợ nói đúng, những năm qua ông ta danh lợi vẹn toàn, những gì nên hưởng thụ đều hưởng thụ rồi, còn luyến tiếc nữa cái gì nữa? Ông ta nên cắt đứt mới đúng.
Ông ta siết chặt nắm tay, suy nghĩ mãi, cuối cùng nghiến răng trầm giọng gật đầu, “Được, tôi nghe bà! Ngày mai tôi nộp phần báo cáo này cho Tam thiếu rồi lập tức viết đơn từ chức cho chủ tịch.”
Nếu đã quyết định rời đi, vậy thì đi sớm sẽ tốt hơn.
Bà Dương thấy chồng mình đồng ý, vẻ mặt căng thẳng không chỉ không thả lỏng mà lại càng thêm nặng nề.
Có điều sau mấy giây ngắn ngủi, bà ta đã đứng dậy bước nhanh lên trên tầng hai.
“Bà đi đâu thế?” Bác sĩ Dương thấy bà ta chạy vội vàng như vậy, không giống như đi ngủ thì lên tiếng hỏi.
Bà Dương đã vội vàng chạy đến cầu thang tầng hai không quay đầu lại, ném lại một câu, “Ông đi đánh răng rửa mặt rồi ngủ đi, tôi có chút việc phải làm.”
Bác sĩ Dương nghe thấy bà ta nói như vậy thì lại phiền muộn.
Ngủ?
Làm sao ông ta ngủ được?
Tối hôm nay nhất định là không thể nào ngủ được rồi.
Ông ta nắm chặt điện thoại ngồi trên sofa, yên tĩnh chờ đợi điện thoại vang lên.
Tích tắc... tích tắc...
Chương 1447.5CẦN TIỀN HAY CẦN MẠNG?
Cuối cùng sắc trời cũng từ từ sáng lên.
Reng! Tiếng thông báo điện thoại vang lên, bên trên hiển thị có một email mới.
Ông ta vội vàng nhập mật mã, mở email ra, đó là báo cáo phân tích thuốc trong máu của Hoắc Hoành.
Trong phân tích thuốc hiển thị bên trên có mấy loại thuốc an thần, không chỉ như vậy, tác dụng an thần trong đó còn vô cùng lớn, hoàn toàn không giống thành phần trong thuốc hạ sốt.
“Thế nào, có báo cáo rồi à?” Bà Dương luôn ở trên tầng không biết bận rộn cái gì lúc này đã xuống tầng, thấy ông ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không nhúc nhích, lập tức đi tới bên cạnh ông ta hỏi.
“Ừm, có rồi.” Bác sĩ Dương thừ người ra gật đầu một cái, sau đó nắm tay bà ta, căng thẳng bất an nói: “Bà nói không sai, hình như giữa bọn họ thật sự sắp có một trận chiến ác liệt, bây giờ tôi gửi báo cáo đi, sau đó lập tức gọi điện thoại cho chủ tịch từ chức.”
“Được, vậy ông mau gửi đi.” Nói xong, bà ta lại chạy lên cầu thang.
Bác sĩ Dương cầm chặt điện thoại, chờ lúc Hoắc Khải Lãng dậy.
Một tiếng sau đó dài như một năm.
Khó lắm mới đợi được kim phút qua số 12, ông ta lập tức gửi mail vào hòm thư cá nhân của Hoắc Chử, sau đó bấm số điện thoại của Hoắc Khải Lãng.
Tiếng điện thoại vang lên tút tút mấy hồi, đầu kia đã vang lên giọng Hoắc Khải Lãng.
Nghe giọng Hoắc Khải Lãng có vẻ ông ta đã dậy được một lúc rồi, bác sĩ Dương vội vàng báo chuyện từ chức với Hoắc Khải Lãng.
Hoắc Khải Lãng nghe thấy, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói, “Đang yên đang lành sao lại muốn từ chức? Có phải là xảy ra chuyện gì không?”
“Không có không có, đâu có xảy ra chuyện gì, chỉ là gần đây sức khỏe của tôi không tốt lắm, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sợ mình còn cố chịu nữa sẽ thêm phiền toái cho Chủ tịch Hoắc thì không hay.”
“Đang êm đẹp sao sức khỏe lại như vậy? Có cần làm kiểm tra toàn diện không?”
“Không, không, không cần! Chủ tịch, không cần phải phiền toái như vậy, tôi nhiều tuổi rồi, ít nhiều cũng có áp lực và mệt mỏi, nghỉ ngơi là được thôi.”
Đầu kia dừng lại mấy giây, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên, “Anh chắc chắn muốn rời đi à?”
Giọng nói của Hoắc Khải Lãng mơ hồ u ám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.