ĐƯỜNG CÙNG? GẶP PHẢI CẠM BẪY!
“Ừ, chỉ là mấy đứa con gái thôi, đi đâu cũng thích buôn chuyện nói xấu.” Khi Diệp Tuệ Văn nhìn thấy Uông Tư Minh tỏ vẻ không vui thì cố nói thêm một câu để hòa hoãn bầu không khí xuống một chút.
“Lần sau, khi cô nghe thấy bất kì ai nói lung tung về Nhiếp Nhiên thì hãy nói cho tôi biết.” Uông Tư Minh dặn dò Diệp Tuệ Văn như vậy.
Diệp Tuệ Văn mỉm cười, “Sao? Anh muốn làm chỗ dựa cho Nhiếp Nhiên à? Muốn cảnh cáo đám tân binh kia ư?”
Uông Tư Minh hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Chỗ dựa ư?
Nếu như anh ta ra mặt mà có thể khiến đám người kia yên tĩnh lại thì anh ta không ngại vận dụng vài biện pháp để cảnh cáo bọn họ.
Diệp Tuệ Văn khẽ cười xì một tiếng, “Anh cho rằng Nhiếp Nhiên là kiểu em gái yếu mềm, mong manh cần anh làm chỗ dựa sao? Ở đơn vị của chúng tôi, ngoài mấy đứa tân binh có mắt như mù thì những người khác thấy Nhiếp Nhiên đều biết điều vòng qua tránh đường.”
Tôn Hạo đang đứng bên cạnh lo dập lửa, nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau liền tán đồng: “Đúng vậy, ngay đám lớp 1 như bọn tôi còn thấy sợ khi gặp cô ấy, càng miễn bàn đám tay mơ chưa lớn ở lớp 6, chỉ chớp mắt là bị Nhiếp Nhiên giết không còn một mống rồi!”
“Vậy nên, Uông Tư Minh à, cậu không cần phải lo lắng quá, đừng để tới lúc đó lại khiến Nhiếp Nhiên đối xử không tốt với cậu.” Sau khi dập tắt đống lửa, Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598711/chuong-1420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.