KẾT BẠN ĐỒNG HÀNH Ư? KHÔNG CÓ HỨNG THÚ!
“Có người?”
Tai Diệp Tuệ Văn không thính như Nhiếp Nhiên, nhưng khi thấy Nhiếp Nhiên đột nhiên cảnh giác như vậy thì thần sắc cũng lạnh đi vài phần. Cô ta đưa tay về phía bên hông, dường như bất cứ lúc nào Nhiếp Nhiên ra lệnh một tiếng là sẽ rút dao ra luôn.
Nhiếp Nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới gần mép cửa động.
Diệp Tuệ Văn cũng lập tức đứng ở bên còn lại, cùng đợi với cô.
Thực ra Nhiếp Nhiên hiểu rất rõ rằng, trong tình huống này, người tới đây cơ bản trên 99% là người của đội dự bị. Vì trước khi đưa bọn họ đến thi sát hạch, chắc chắn cấp trên đã cho người đi thăm dò địa hình trước.
Nhưng dù chỉ có 1% là không phải thì Nhiếp Nhiên cũng vẫn cảnh giác.
Nếu không, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Lỡ như trong phạm vi lớn thế này, nhóm Quý Chính Hổ không lục soát cẩn thận thì sao?
Đôi khi, con người thường vì một phút giây lơ là khinh suất mà khiến bản thân rơi vào thế bị động.
Mà cô hoàn toàn không thích bị động.
Nhiếp Nhiên dán chặt thân mình lên vách đá ở cửa động, nghe tiếng bước chân kia càng lúc càng tới gần.
Soạt... Soạt... Soạt...
Lúc này, ngay cả Diệp Tuệ Văn cũng đã nghe thấy.
Cô ta bị lây sự cảnh giác của Nhiếp Nhiên, nhẹ nhàng rút dao quân dụng từ bên hông ra, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho kẻ địch một kích trí mạng.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598710/chuong-1419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.