HÓA RA CÔ TA HỌ TRẦN
Nhiếp Nhiên và Dương Thụ một trước một sau đi ra khỏi phòng ăn.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta lặng lẽ đi theo sau mình bèn dừng lại, xoay người nhìn anh ta, “Hôm nay được nghỉ, sao anh không ra ngoài đi dạo?”
Dương Thụ thấp giọng nói: “Không có gì mà đi dạo cả.”
Anh ta cúi đầu đứng dưới bóng cây giống như là thiếu niên sầu muộn, hoàn toàn khác với lúc đầu. Có lúc cô còn nghi ngờ Lâm Hoài giao Dương Thụ cho mình có phải là một sai lầm không. Bởi vì sự tồn tại của cô không giống người khác, cô càng an ủi, Dương Thụ sẽ càng yếu ớt, càng lệ thuộc vào mình hơn.
“Cô đỡ hơn chút nào chưa?” Dương Thụ thấy cô ngẩn ra nhìn mình, lại hỏi một câu.
Nhiếp Nhiên thu hồi lại suy nghĩ, khẽ lắc đầu, “Không có vấn đề gì quá lớn.”
“Cô phải cẩn thận một chút.”
Sau đó anh ta quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Nhiếp Nhiên biết anh ta sợ mình khiển trách.
Dáng vẻ sợ hãi nhưng lại muốn lo lắng như vậy khiến Nhiếp Nhiên bật cười: “Trước kia không phát hiện ra anh lại khó hòa nhập vào môi trường như vậy.”
Dương Thụ không hiểu câu này của cô, quay đầu lại, hỏi: “Cô có ý gì?”
“Anh không định làm quen với một chiến hữu nào sao?”
“Tôi chỉ muốn quen cô thôi.” Hồi lâu, anh ta mới thấp giọng nói.
Ý cười trên mặt Nhiếp Nhiên tan đi, thay vào đó là vẻ mặt Dương Thụ không hiểu nổi.
Anh ta sợ Nhiếp Nhiên lại không vui nên buồn bực trả lời: “Tôi biết rồi, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598703/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.