DIỄN MỘT VỞ KỊCH HAY CHO ANH XEM - ĐỀN MỘT BỮA CƠM
Sáng sớm ngày hôm sau, hiếm khi được nghỉ, mấy người Hà Giai Ngọc ngủ dậy muộn hơn bình thường hai tiếng, sau đó dậy rửa mặt đánh răng, rồi định cầm giấy xin nghỉ ra ngoài.
Trước khi đi, cô ta vẫn không yên tâm nhìn Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường, nói: “Chị Nhiên, chị ở lại đây một mình thật sự không sao chứ? Hay là đi với mọi người đi, em cứ cảm thấy không an toàn.”
“Ở quân đội còn không an toàn, vậy còn nơi nào có thể tính là an toàn nữa? Hơn nữa, hai ngày nay tôi vẫn thấy choáng vàng muốn nghỉ ngơi.” Nhiếp Nhiên cố ý nằm trên giường giả bộ yếu ớt.
Hà Giai Ngọc thấy vậy lập tức nói: “Vậy chị đừng đi nữa, ở trong phòng nghỉ ngơi đi, đến lúc về em sẽ mang đồ ăn ngon cho chị.”
“Ừ.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, trở mình giống như muốn tiếp tục ngủ.
Hà Giai Ngọc vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Thi Sảnh và Lý Kiêu mau ra ngoài.
Lý Kiêu liếc người nào đó đang giả vờ ngủ trên giường, sau đó rời khỏi ký túc xá.
Cửa bị đóng lại.
Biết mọi người đã đi hết, Nhiếp Nhiên từ từ mở mắt ra. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, vì vậy cô lập tức quyết định ngủ bù một giấc.
Ngủ no nê đến tận hơn 10 giờ cô mới tỉnh dậy. Sau khi vệ sinh cá nhân và dọn dẹp phòng ốc xong, cô khoan thai cầm hộp thuốc kia đi xuống tầng.
Đơn vị không trong thời gian huấn luyện hơi vắng vẻ.
Phần lớn mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598702/chuong-1411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.