🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CÔ DAO ĐỘNG - BÀN BẠC THẤT BẠI (4)
Anh dùng kính ngữ, bày ra dáng vẻ của một bậc con cháu.
Ở trước mặt mọi người, Lý lão cũng không tiện bắt bẻ, đích thân giơ tay bắt lại, “Hoắc tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Cát Nghĩa lại tiếp tục giới thiệu với Hoắc Hoành, “Đây là ông chủ Trịnh, ông chủ Tiền, ông chủ Chu và ông chủ Lâm.”
Đương nhiên Hoắc Hoành sẽ không tỏ vẻ tôn kính với họ như với Lý lão, chỉ khẽ cười gật đầu chào: “Chào các vị.”
“Chào Hoắc tổng.”
Nhân lúc mọi người lục đục ngồi về chỗ, Hoắc Hoành lơ đãng nhìn thoáng qua Nhiếp Nhiên.
Chỉ thấy cô cúi đầu như không chú ý tới anh, vẫn cứ ngồi nguyên tại chỗ.
Nhưng Hoắc Hoành lại cảm thấy hình như Nhiếp Nhiên cố tình không muốn nhìn anh.
Vì sao chứ?
Hình như anh không làm sai gì mà?
Cô gái nhỏ này lại làm sao rồi?
Hoắc Hoành hơi nhíu mày.
“Nghe nói lần này Hoắc tổng tới đây là muốn hợp tác lâu dài với bọn tôi ư?” Đúng lúc này, Lý lão lên tiếng hỏi han đầu tiên.
Hoắc Hoành vẫn còn đang đặt sự chú ý lên người Nhiếp Nhiên nhưng tầm mắt thì đã nhìn sang Lý lão, cười hiền lành nho nhã, “Đúng thế, tôi rất hài lòng với hàng của Cát gia, cũng từng hợp tác với nhau một lần rất vui vẻ nên mới nhờ Cát gia mở giúp một con đường hợp tác dài lâu.”
Lý lão nghiêm túc hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi là tại sao cậu lại lựa chọn chúng tôi không? Theo tôi được biết, cậu chưa từng nhúng tay vào việc ở thành phố Z bao giờ.”
“Đúng thế, tôi chưa từng nhúng tay vào việc làm ăn ở thành phố Z, lần nhúng tay này kỳ thực cũng không phải ý định của tôi, mà là ý kiến của em trai tôi - Hoắc Chử. Có điều vì công ty ở nước ngoài có vụ làm ăn cần cậu ấy đích thân đi nên tôi mới tới đây xử lý thay.”
Lý lão nhíu mày: “Cậu nói gì cơ? Cậu tới thay Hoắc Chử sao?”
Cát Nghĩa cũng kinh ngạc nhìn anh.
Lúc trước khi liên hệ, hai bên không hề gặp mặt mà chỉ trao đổi qua điện thoại, sau đó Hoắc Hoành chủ động tới gặp nên ông ta vẫn tưởng rằng người nói chuyện trong điện thoại với mình là Hoắc Hoành.
Nhưng kết quả...
Thì ra người mà ông ta nói chuyện không phải Hoắc Hoành mà là Hoắc Chử.
“Đúng thế, có cần tôi gọi điện thoại cho Hoắc Chử không?” Hoắc Hoành nói xong liền lấy điện thoại ra, làm bộ định gọi điện thoại.
Lý lão vội vàng ngăn cản: “Chuyện này không cần đâu.”
Thật ra, trong lòng ông ta cũng rất khó hiểu, hai anh em nhà này rõ ràng là như nước với lửa, sao giờ lại tốt đẹp tới mức Hoắc Hoành tới bàn bạc làm ăn thay Hoắc Chử chứ?
Không phải là âm mưu của Hoắc Hoành đấy chứ?
Dù sao Lý lão cũng mất nhiều năm mới lên tới được vị trí ngày hôm nay, không phải ông ta chưa từng tham gia vào những chuyện đấu tranh, vì thế ông ta cẩn thận nói: “Chúng tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên, Hoắc thị cần nhiều súng đạn thế để làm gì?”
“Hình như vấn đề này không liên quan gì tới chuyện làm ăn của chúng ta thì phải?” Hoắc Hoành vẫn cười đáp, nhưng lời nói không còn cung kính như trước nữa.
Lý lão cũng biết có những chuyện không nên hỏi, nhưng việc này liên quan tới cục diện của toàn bộ thành phố Z, ông ta không thể không nghi ngờ được.
“Đúng là không có trong đàm phán, nhưng vì số lượng quá nhiều nên khiến chúng tôi thật sự thấy lo lắng.”
Nét mặt Hoắc Hoành trầm xuống, đường cong nơi sườn mặt cũng căng cứng: “Nếu Lý lão không tin tôi thì có thể không tham gia lần hợp tác này, tôi không hề ép hay yêu cầu các vị phải hợp tác với Hoắc thị. Vốn dĩ Hoắc Chử cũng chỉ muốn hợp tác với Cát gia thôi, không liên quan gì tới các vị hết.”
Sự thay đổi thái độ đột ngột của anh khiến mọi người lập tức ngây ra.
Thần sắc của Hoắc Hoành trở nên sắc bén hơn: “Cát gia, nếu con đường hợp tác này không thể hình thành thì tôi chỉ cần hàng của ông là được rồi, hy vọng ông có thể nhanh chóng chuyển hàng qua, giá vẫn như cũ cộng thêm 10% nữa. Dù sao đây cũng là vụ đầu tiên của Hoắc Chử, ba tôi đặt hy vọng rất lớn vào cậu ấy. Việc làm ăn tiếp theo sau này sẽ do cậu ấy trực tiếp bàn bạc với ông, tôi chỉ thay cậu ấy tham dự tới đây thôi.”
Cát Nghĩa nghe Hoắc Hoành nói mình chỉ tạm thời ra mặt thì sự nghi ngờ trong lòng đã tan biến không ít.
Vừa rồi Lý lão cũng nói Hoắc Hoành đã thất thế, hiện tại Hoắc Chử đang nắm quyền chủ đạo, nếu hợp tác được với người này thì chắc chắn ông ta sẽ nhanh chóng thâu tóm toàn bộ quyền lực ở thành phố Z.
“Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ lập tức chuyển hàng qua luôn. Nhưng con đường hợp tác lần này lại không thể thành công thật sự làm tôi cảm thấy đáng tiếc.”
Ông ta còn cố ý tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài một hơi thườn thượt.
Nhiếp Nhiên cũng nhân cơ hội này nhìn những người còn lại trên bàn, lập tức cười nói: “Có gì mà phải tiếc chứ Cát gia. Dù sao người to gan thì sống, kẻ nhát gan sẽ chết, cái gì cần làm chúng ta đều làm cả rồi, cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Hoắc Hoành nói xong thì không ở lại nữa, “Nếu đã bàn bạc xong, vậy tôi đi đây.”
Lý lão bị thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của anh làm cho choáng váng không đỡ nổi, ngay lập tức cũng không hiểu nổi dụng ý của anh, chỉ ngồi yên ở đó không nói lời nào.

“Tôi tiễn cậu đi.” Cát Nghĩa vội vàng tiến lên, làm bộ muốn tiễn người.
Đúng lúc anh chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người ngồi ở bàn hô lên một tiếng, “Chờ một chút đã.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.