ĐỪNG HỨA HẸN VỚI ANH (1)
Sống ở đây một thời gian rồi, cô đã thuộc từng ngóc ngách, từng con người ẩn nấp ở đây như lòng bàn tay.
Thuộc hạ do Cát Nghĩa để lại ở đây đều không phải là những người đặc biệt giỏi, có lẽ là do ông ta yên tâm với Nhiếp Nhiên.
Vậy nên cô không cần phải lo lắng vấn đề ra vào.
Cô ẩn mình trong màn đêm, âm thầm rời đi như bay từ sau lưng đám đàn em kia.
Màu đêm đen như mực.
Đường khu ngoại thành về sáng sớm từ lâu đã không còn xe qua lại nữa, Nhiếp Nhiên không thể vẫy được chiếc xe taxi nào, càng đừng nhắc tới Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố xa xôi kia.
Hai tiếng là khoảng cách đi đường từ ngoại thành tới trong thành phố, nếu cô đi bộ có lẽ khi tới chỗ đó thì trời cũng sáng rồi.
Đáng chết, Hoắc Hoành không biết hiện giờ cô là bệnh nhân sao? Lại bắt cô đi nơi xa như vậy.
Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi men theo đường đi về phía trước.
Nhưng đúng vào lúc này, một chiếc xe màu đen từ phía xa đi tới, Nhiếp Nhiên lập tức tránh sang một bên theo bản năng.
Nhưng không ngờ nó đột ngột phanh lại, dừng hẳn ở chỗ tối giữa hai đèn đường.
Nhiếp Nhiên thấy chiếc xe dừng ở đó không có bất cứ động tĩnh gì, lông mày bất giác khẽ chau lại.
Trời tối như vậy, một chiếc xe đột ngột dừng lại ở kia, trong xe lại không bật đèn, thật sự là quá kỳ quặc.
Cô dừng chân đứng đó, cảnh giác nhìn chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598626/chuong-1335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.