CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (2)
Đường Lôi Hổ cau mày, phất tay nói: “Tôi không muốn đám hàng nát kia, tôi muốn cô ta, nhìn rất xinh đẹp.”
Nói xong ánh mắt ông ta lại dán vào người Nhiếp Nhiên, phát ra tiếng cười đê tiện.
Cát Nghĩa cau mày nhưng vẫn cười, “Ông chủ Đường, cô ấy thật sự không phải là bảo bối ở đây.”
“Đúng thế đúng thế, Triệu Lực đã nói rồi, cô ấy là thuộc hạ của ông. Nhưng mà... Cát gia, cái này có gì mà giả vờ chứ, cho dù bị ông chơi rồi tôi cũng không ngại, ra giá đi.” Đường Lôi Hổ đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên nói những lời khó nghe như vậy, thậm chí còn công khai đề giá muốn Nhiếp Nhiên giống như một món đồ.
Lúc này, khóe miệng Nhiếp Nhiên chậm rãi cong lên, cô nhẹ giọng nói: “Giá của tôi ông không trả nổi đâu.”
Triệu Lực ở bên cạnh hơi căng thẳng.
Hắn biết, dáng vẻ này là điềm báo Nhiếp Nhiên không vui rồi.
Điềm báo này nghiêm trọng hơn cô thiếu ngủ hoặc là ăn chưa no nhiều!
Đường Lôi Hổ hoàn toàn không cảm nhận được sự khác thường của Nhiếp Nhiên, chỉ cười xấu nói: “Không trả nổi? Trên thế giới này còn có người phụ nữ ông đây không mua được à? Cô nói đi, bao nhiêu tiền! Tôi không tin không mua nổi một cô gái như cô!”
Giọng Nhiếp Nhiên dịu dàng, tiếng huyên náo ở sàn đấu boxing làm âm thanh nền, trong giọng nói của cô lộ ra sự u ám, gằn từng chữ: “Tôi không cần tiền, tôi cần mạng.”
Cô vừa nói thế, Cát Nghĩa và Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598592/chuong-1301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.