Nhiếp Nhiên hừ lạnh nói: “Chuyện này sao có thể tùy tiện hỏi được, phụ nữ vốn rất nhạy cảm với chuyện này.”
“Đúng đúng đúng, lần sau tôi không hỏi nữa là được chứ gì?”
“Không cần phải vậy, gặp được ai tốt vẫn có thể giới thiệu cho tôi, nhưng tàn phế thì thôi đi.” Nhiếp Nhiên cười híp mắt nói.
“Cô đừng coi thường cậu ta, một người tàn phế có thể đánh bại anh mình leo lên vị trí Tổng giám đốc của Hoắc Thị, năng lực không thể khinh thường đâu.”
“Hắn chỉ có năng lực đó thôi chứ gì?” Nhiếp Nhiên hừ lạnh một tiếng, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường Hoắc Hoành.
Cát Nghĩa vừa nghe thấy cô sắp nói tới cái khác thì lập tức hô ngừng: “Được rồi được rồi, không nhắc tới cậu ta nữa.”
“Đâu phải là tôi mở đầu.” Nhiếp Nhiên hừ lạnh nhìn ra ngoài cửa xe.
Cứ như vậy, dưới sự chọc cười của Nhiếp Nhiên, cô thành công áp chế sự dò xét và hỏi han của Cát Nghĩa.
Bóng đêm càng lúc càng dày, những ngọn đèn trên đường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ.
Nhiếp Nhiên thấy xe đã lái xuống cao tốc đi về phía nhà máy, cô liền nói với Cát Nghĩa: “Tôi xuống xe bắt taxi về sàn đấu boxing là được rồi, ông không cần đưa tôi về đâu.”
“Không sao, nửa đêm có một trận đấu boxing, tôi muốn đi xem.” Cát Nghĩa bình tĩnh nói.
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế thì hứng thú cười hỏi: “Lại tìm được người mới à?”
Cát Nghĩa gật đầu: “Sáng nay người bên kia gọi điện thoại cho tôi, nói là lại tuyển được mấy người mới, bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598573/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.