Nhưng không nói thì cô phải giải thích với An Viễn Đạo thế nào?
Hơn nữa còn có một điều quan trọng nhất, Hoắc thị tích trữ nhiều hàng như vậy làm gì?!
“Nhiếp Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, lập tức đi theo Cát Nghĩa
Trên đường về Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau xe, nhìn vẻ mặt cô không có gì khác với lúc đến.
“Sao cô lại nghĩ ra cách đó?” Cát Nghĩa giống như thuận miệng hỏi một câu.
Nhiếp Nhiên liếc mắt nhìn ông ta cười thần bí, “Bởi vì tôi luôn nhớ tới một câu nói.”
“Câu gì?” Cát Nghĩa nghi ngờ nhìn cô.
“Câu đó chính là...” Cô cố ý kéo dài âm cuối, lần này ngay cả Triệu Lực ngồi ở ghế phụ cũng không nhịn được vểnh tai lên nghe cô nói nốt.
“Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè.”
“...” Triệu Lực lập tức cảm thấy cạn lời.
Nhưng Cát Nghĩa lại phá lên cười, “Rất có lý!”
Nhiếp Nhiên bày ra vẻ mặt “đương nhiên rồi”, rất đắc ý.
“Tôi đã nói mình không nhìn lầm người mà, xem đi, hôm nay nếu không có cô, nhất định sẽ không lấy được vụ làm ăn này.” Cát Nghĩa nghĩ đến việc suýt nữa mất vụ làm ăn này, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Nguồn:
“Tôi chỉ tùy tiện nghĩ thế thôi, chủ yếu vẫn là Cát gia có bạn giúp đỡ, nếu không tôi nói cũng uổng công.” Nhiếp Nhiên xua tay, hoàn toàn không coi trọng chuyện này.
Cát Nghĩa khá hài lòng, cười nói: “Qua hai ngày nữa đi nhận hàng, cô và Triệu Lực cùng đi.”
Nhiếp Nhiên chun mũi, hơi không cam tâm tình nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598572/chuong-1281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.