“Chào Hoắc tổng.” Nhiếp Nhiên cung kính gật đầu, cười chào hỏi.
Hoắc Hoành mỉm cười nhìn Nhiếp Nhiên từ trên xuống dưới, “Gặp Cát gia nhiều lần như vậy, tôi chưa bao giờ thấy Cát gia dẫn theo thuộc hạ nữ. Chắc hẳn nhất định là có chỗ hơn người.”
Vừa nhắc tới Nhiếp Nhiên, Cát Nghĩa lập tức không nhịn được đắc ý, nhưng vẫn nói rất khiêm tốn: “Đâu có chỗ nào hơn người đâu, bởi vì cô ấy đã cứu mạng tôi.” Sau khi nói xong, ông ta như nghĩ tới điều gì đó lại bồi thêm một câu: “À đúng rồi! Còn nữa, lần trước chính là cô ấy đơn thương độc mã bắt Phú Hải lại ngay giữa đám thuộc hạ, nếu không nhờ có cô ấy, chúng tôi cũng không thể bao vây diệt trừ sào huyệt của Phú Hải sạch sẽ gọn gàng như vậy được.”
Trong lời nói của ông ta không hề lộ ra một chút yêu thích và kiêu ngạo nào đối với Nhiếp Nhiên.
“Đơn thương độc mã?” Hoắc Hoành kinh ngạc nhướng mày lên, sau đó lại nhìn Nhiếp Nhiên, “Chẳng trách Cát gia muốn để cô ấy ở bên cạnh, trợ thủ đắc lực như vậy, tôi cũng rất động tâm.”
Câu nói cuối cùng của anh vô cùng ẩn ý.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn anh. Dưới ánh sáng mờ tối, đôi mắt sâu thẳm kia lóe lên ánh sáng yếu ớt, ánh nến làm ngũ quan của anh càng thêm dịu dàng, nụ cười như có như không làm trái tim cô run lên.
Cát Nghĩa nghe thấy Hoắc Hoành nói thế lập tức cười lên, “Ha ha ha, Hoắc tổng thật là thích nói đùa. Thuộc hạ của cậu toàn là tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598570/chuong-1279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.