Nhiếp Nhiên ngáp một cái, vươn vai rồi cũng đi vào theo.
Hai người gác cửa nhìn thấy Cát Nghĩa thì cung kính đẩy cửa ra, bên trong đèn đuốc sáng choang. Trên hành lang khúc khuỷu, một chuỗi đèn lồng màu đỏ xếp hàng, dưới bóng đêm hiện lên ánh sáng mờ mịt.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cười nghiền ngẫm.
Ở nơi xa xôi như vậy mà lại xây một cái đình viện cổ kính, còn dùng đèn lồng, ông chủ này thật có tâm tư.
Cô đi theo sau lưng Cát Nghĩa vào một cái đình nhỏ giữa hồ, bốn góc mái hiên treo một cái đèn lồng màu đỏ, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua tạo nên cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống, phục vụ rót nước cho cô và Cát Nghĩa, còn Triệu Lực đứng ở sau lưng hai người bọn họ, im lặng không nói gì.
Đợi khoảng nửa tiếng, phía đối diện xuất hiện một bóng đen.
Nhiếp Nhiên theo ánh sáng nhìn qua, thấy có vẻ như là hai người, có điều một người hơi thấp bé, rất kỳ quái.
Cô đang tò mò thì Cát Nghĩa ở bên cạnh đã đứng lên, hơn nữa còn đích thân nghênh đón.
“Hoắc tổng, đã lâu không gặp, mấy ngày nay anh nghỉ ngơi thế nào?”
Nghe giọng nói nhiệt tình của Cát Nghĩa, Nhiếp Nhiên cùng đứng dậy không nhịn được hơi ngẩn ra.
Hoắc... tổng?
Cô ngẩng phắt đầu lên, hóa ra cái thân hình thấp bé kỳ quái đó chính là Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn!
Hoắc Hoành được đẩy vào trong, khóe miệng mang theo ý cười: “Vẫn ổn, làm phiền Cát gia phải để tâm rồi.”
Cát gia lắc đầu, “Những ngày qua tôi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598569/chuong-1278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.