Nhiếp Nhiên chẳng quan tâm thái độ của anh ta, cô nói: “Tôi đã trả lời rồi, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết tình hình của Cổ Lâm rồi chứ?”
“Được, tôi có thể nói cho cô. Cô cùng tôi đến phòng làm việc, ở đó có hình ảnh chụp CT não của cô ấy.”
Nhiếp Nhiên không nghi ngờ đi theo anh ta mà không hề biết mình bị anh ta lừa.
Tống Nhất Thành bảo cô ở trong phòng chờ mình một lát. Lúc sau, anh ta quay về, trên tay là cái giá truyền dịch.
“Anh mang nó đến đây làm gì hả?”
“Đương nhiên là tiếp tục truyền dịch rồi, bổ sung chỗ ngày hôm qua chưa truyền xong!” Tống Nhất Thành chuẩn bị xong xuôi tất cả, vỗ cái ghế bên cạnh, ra hiệu cho cô qua ngồi.
Nhiếp Nhiên kháng cự: “Tôi đến để nghe anh nói về bệnh tình của Cổ Lâm chứ không phải tới để truyền nước!”
“Vừa truyền nước vừa nghe, cả hai việc không ảnh hưởng đến nhau. Cô không ngoan ngoãn truyền dịch, tôi sẽ không nói cho cô biết.” Tống Nhất Thành đe dọa.
Quả nhiên chiêu này có tác dụng. Nhiếp Nhiên sầm mặt lại, ngoan ngoan ngồi vào chỗ đợi anh ta truyền nước cho.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ?” Nhiếp Nhiên nói với giọng bực bội.
Tống Nhất Thành ngồi xuống đối diện với cô, ôn tồn nói: “Thật ra thì cũng không có gì, bây giờ về cơ bản tình hình của Cổ Lâm đã ổn định rồi, chỗ xuất huyết cũng không còn chảy máu nữa, tất cả đều vô cùng bình thường.”
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”
“Thật ra tôi rất tò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598507/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.