Nhiếp Nhiên thấy anh ta không nói gì nữa mà tiếp tục đeo balo đầy đá lên vai định chạy lên núi thì nói: “Sau khi hoàn thành luyện tập, tiếp tục hít đất và gập bụng một trăm cái.”
Dương Thụ vốn đang bừng bừng khí thế, nghe thấy cô nói vậy thì chân không khỏi lảo đảo một chút, sau đó lại vờ như không có gì, tiếp tục chạy về phía trước.
Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi chừng mười phút, sau đó cũng bắt đầu tiến vào trạng thái huấn luyện bò.
Tuy rằng thể lực của cô kém nhưng lại vô cùng quen thuộc những hạng mục huấn luyện này, cho nên cô biết phải dùng động tác, tốc độ và tư thế như thế nào để tránh cái lưng bị tội.
Nhưng động tác càng chuẩn thì sức nặng mà thân thể phải chịu đựng càng nhiều, chỉ mới một trăm lần mà cô đã mệt đến mức gần như muốn ngã sấp xuống đất.
Thân thể này thực sự quá tệ, tệ đến mức không thể nào tệ hơn nữa.
Nếu là kiếp trước, hiện tại chỉ cần cô dám dừng một chút, giây tiếp theo sẽ bị trưởng quan đạp mạnh lên lưng, đau muốn tắt thở.
Nghĩ đến phương pháp huấn luyện vô nhân tính kiếp trước thì cuộc sống bây giờ của cô không tính là tệ.
Vì thế, cô lại tiếp tục cắn răng nằm bò xuống. Thể lực đã mất rất nhiều, quần áo vừa dày vừa nặng, những vòng còn lại Nhiếp Nhiên hoàn toàn dựa vào nghị lực và sự kiên trì để hoàn thành.
Thời tiết đầu hè còn hơi lạnh, quần áo cũng chỉ mặc hai lớp, tay chân bò trên cát sỏi bắt đầu đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598343/chuong-1052.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.