“Trời tối nên không nhìn thấy rõ thôi.” Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ đáp. Dương Thụ còn chưa kịp tiếp tục càm ràm thì cô đã vội vàng đứng lên, “Đi thôi, chúng ta về thôi.”
“Thế này là luyện xong rồi ấy hả?” Dương Thụ kinh ngạc hỏi.
“Nằm mơ à!”
Mới hai hạng mục nội dung thôi mà!
Cô đi trước dẫn đường quay trở lại nhà kho ở sau núi.
Dương Thụ thấy hai người đã về tới vị trí ban đầu, hai balo đựng đầy sỏi đá vẫn còn nằm nguyên trên mặt đất thì tò mò hỏi: “Chúng ta lại mang vật nặng chạy hả?”
Nhiếp Nhiên dẫn anh ta đi tới khu rừng nhỏ bên cạnh nhà kho. Cô chỉ vào một mảnh đất trống rộng lớn, bên trên có bốn chạc cây đang treo một cái lưới đánh cá.
“Đây là loại lưới đơn giản do tôi làm, không có lưới thép nên tôi đành dùng lưới đánh cá thay, mỗi ngày bò xuyên qua lưới này ba trăm lần.”
Nhiếp Nhiên nói vậy nhưng Dương Thụ quan sát kĩ thì thấy lưới đánh cá này thậm chí còn kinh khủng hơn cả lưới thép ấy chứ.
Chẳng biết Nhiếp Nhiên kiếm ở đâu ra một đống dây gai, sau đó bện vào lưới đánh cá. Nếu bò qua đây mà định gian lận, chỉ cần hơi nâng người lên thì sẽ bị gai nhọn đâm xuyên qua quần áo, đâm thẳng vào da.
Ba trăm lần ư?
Dương Thụ hơi nhíu mày, nhưng sau đó vẫn gật đầu, “Được.”
Nhưng vừa mới bước chân ra, anh ta đã lập tức rụt trở về.
“Vì sao vừa rồi không làm trước?” Dương Thụ thắc mắc.
Nếu cùng là huấn luyện thì vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598342/chuong-1051.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.