Chương trước
Chương sau
Trời ơi, Nhiếp Nhiên dám chống đối lại sĩ quan huấn luyện!
Đáy mắt Nhiếp Nhiên lạnh như băng, cô túm lấy cổ áo anh ta, hỏi: “Có phải không!”
Lâm Hoài bị biến cố bất ngờ này làm ngẩn ra, dưới khí thế của cô, anh ta không tự chủ được gật đầu nói: “Đúng.”
“Đơn vị lên đường từ lúc nào?”
“Rạng sáng hôm nay.”
“Đã liên lạc qua bộ đàm với bọn họ chưa?”
“Tôi không biết.”
“Người của đơn vị dự bị cũng ở trong đó à?”
“Không phải, người của đơn vị dự bị ở một điểm phục kích khác.”
“Ở đâu?” Lần này cô hỏi Lý Tông Dũng.
Cô nhất định phải biết đơn vị dự bị có lên ngọn núi kia không, nếu như người của đơn vị dự bị ở trên đó có lẽ còn có thể cứu được, dù sao người An Viễn Đạo huấn luyện ra vẫn rất có trình độ, cộng thêm lần này là An Viễn Đạo dẫn đội, nói không chừng lúc bọn họ tự cứu mình, đồng thời còn có thể dẫn cả người Quân khu 2 theo.
Nhưng... nếu như hai đơn vị chia nhau ra tiến hành, vậy thì xong rồi!
Lúc cô đang suy nghĩ đối sách thì nghe thấy Lý Tông Dũng trả lời: “Ở phía Tây điểm mục tiêu số 4.”
Lần này các binh lính suýt nữa rơi cả con ngươi ra ngoài.
Ban đầu bọn họ tưởng là tiểu đoàn trưởng Lý sẽ không phản ứng với cô, bởi vì đây là phương án tác chiến, không phải là người trong kế hoạch tác chiến thì không thể biết.
Nhưng không ngờ tiểu đoàn trưởng Lý không chỉ nói, còn nói vô cùng cặn kẽ.
Cô gái tên Nhiếp Nhiên này rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến tiểu đoàn trưởng Lý coi trọng như vậy?
Bọn họ thật tình không biết Nhiếp Nhiên khiến Lý Tông Dũng rất yêu thích. Trừ trận đánh trên đảo khiến Lý Tông Dũng rất tán thưởng ra, thành tích nằm vùng của cô khi ở đội tân binh cũng rất tốt, hơn nữa có Hoắc Hành ở sau lưng bao bọc, có tầng quan hệ là vợ tương lai của tên nhóc kia, đương nhiên là điều kiện vô hạn rộng lớn rồi.
Có câu một ngày là thầy cả đời là cha, Lý Tông Dũng rất mong uống được ly trà của cô con dâu này.
Lý Tông Dũng đang có ảo tưởng tốt đẹp, còn Nhiếp Nhiên thì đang vô cùng căng thẳng khi nghe đến việc người của hai đơn vị chia nhau hành động.
Cô buông cổ áo Lâm Hoài ra, dặn dò bọn họ: “Lập tức liên lạc với bộ đàm của đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2!”
Nhưng cô chỉ là nhân viên kho, không có quyền ra lệnh cho những người này đi làm việc.
Người bên cạnh Nhiếp Thành Thắng và người bên cạnh Lý Tông Dũng đều đưa mắt nhìn nhau, không dám tùy ý tự tiện hành động.
Lý Tông Dũng thu hồi suy nghĩ, ra lệnh cho cấp dưới: “Đi đi.”
“Rõ!” Người kia lập tức chạy vào trong tòa văn phòng.
Bầu không khí ngột ngạt lại lan ra.
Một tầng mây đen vừa dày vừa nặng kéo từ phía chân trời đến, khiến người ở đây đều thấy nặng nề.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tất cả mọi người đều đang đợi.
Qua khoảng mười phút, cấp dưới của Lý Tông Dũng vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Không biết vì sao mà không thể kết nối được với bộ đàm của bọn họ!”
Tin tức này lập tức khiến mọi người kinh hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.