Lúc điều này lướt qua đầu cô, vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm trọng.
Lúc đó cô cố ý đợi Lâm Hoài ở phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng là để đưa phương án nhìn có vẻ như hoàn mỹ nhưng thật ra có sơ hở cực lớn này cho anh ta, để anh ta nói với Nhiếp Thành Thắng.
Đến lúc đó chỉ cần khi diễn tập, Nhiếp Thành Thắng thất bại thì chức vị của ông ta cũng sẽ chấm dứt.
Nhưng không ngờ truyền đạt thành công kế hoạch tác chiến rồi, nhưng bản đồ này lại là bản đồ tác chiến!
Có nghĩa là một khi những binh lính kia lên ngọn núi đó, toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Nhiếp Nhiên siết chặt tay khiến đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Cứu - không cứu, hai suy nghĩ này đang đấu tranh trong lòng cô.
Cuối cùng, cô nghiến răng quyết định từ bỏ.
Người chết rồi, nói không chừng tội danh của Nhiếp Thành Thắng sẽ lớn hơn, đừng nói chức vị, có khi phải vào tòa án quân sự.
Cô vốn không phải là người tốt, chết người mà thôi, hơn nữa những binh lính kia cũng không phải nghe lệnh của cô mà lên núi, hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì tới cô.
Sau khi quyết định xong, Nhiếp Nhiên đi về sau núi.
Kha Lỗ đứng ở cửa sân huấn luyện vẫn chưa từ bỏ ý định, hét lên với bóng lưng Nhiếp Nhiên: “Cho dù cô không cứu người khác, vậy cô cứu Khắc Lý đi, nó vẫn còn nhỏ như vậy, trẻ em là vô tội!”
Mấy chữ cuối cùng khiến Nhiếp Nhiên như bị ấn nút tạm ngừng, làm cô dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598218/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.